Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 438. Có chút ghen tỵ

Nhưng cậu không biết sau hơn hai giờ, ở trong không gian hệ thống tinh thần thể lực được nghỉ ngơi đầy đủ nên Giang Miên Miên lại tỉnh, học tập đến rạng sáng bốn giờ.
Cũng chính là đi vào không gian học tập của hệ thống khoảng mười tám giờ mới lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Giang Miên Miên thức dậy, ông Úc đã đi ra ngoài, Úc Thừa cũng đã chạy buổi sáng trở về.
Chờ cô xuống lầu nhìn một cái, trên bàn bày cháo và bánh tiêu vẫn còn bốc hơi nóng, còn có một đĩa trứng vịt muối và hai phần tào phớ.
"Anh Úc, chào buổi sáng." Giang Miên Miên cười nói.
"Không còn sớm nữa, nếu như em vẫn chưa dậy, anh có thể sẽ đi đánh thức em, nhanh đến ăn sáng đi, một lát nữa anh dẫn em ra ngoài chơi.”
"Vâng, anh Úc, ngày hôm nay có thể đi cùng em mua vải trước được không?" Giang Miên Miên nhìn Úc Thừa hỏi.
"Mua vải làm gì?" Úc Thừa nghi ngờ.
"Không phải tuần sau chúng ta phải tham gia tiệc sinh nhật của chị Trình sao? Em không có quà gì tặng cả nên muốn may quần áo cho chị Trình." Giang Miên Miên giải thích.
Đời trước cô học đại học là về thiết kế quần áo, mặc dù mới vừa lên năm ba đại học thì cô đã xuyên qua rồi.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn học được một ít thứ, lại thấy nhiều, mặc nhiều, tự tin có thể thiết kế mấy bộ quần áo!
Hơn nữa, ở niên đại này kiểu dáng quần áo thật sự vô cùng ít ỏi, cứ mấy kiểu như vậy mà bán hoài, chỉ sợ những đứa trẻ trong đại viện thủ đô sớm đã mặc chán những quần áo này rồi.
Chỉ cần cô có thể thiết kế ra được kiểu dáng độc đáo mới lạ, lại mặc vào thỏa mái xinh đẹp, tuyệt đối có thể tiêu thụ được!
Trước kia cô không làm, là bởi vì cô vẫn là con nít, không nên biểu hiện quá khác với người thường.
Khụ khụ, tất nhiên, cũng là vì cô lười. Chẳng qua cô có nói ý tưởng này cho mẹ cô, nhưng mẹ cô còn lười hơn cô nữa, làm việc may vá cũng không tốt cho cột sống, có người bán quần áo mới mẹ cô đã rất thỏa mãn rồi.
Hơn nữa, gia đình cô ở trong thôn nghèo khổ, dọn lên trấn có thể ăn no đã là chuyện không dễ dàng rồi, ai nguyện ý tiêu tiền, làm quần áo theo yêu cầu chứ.
Nhưng ở thủ đô này lại không giống như thế, nhà của những đứa bé kia, không giàu thì quý, tiêu nhiều một ít tiền, định chế một ít quần áo chỉ thuộc về mình, nhất định những đứa trẻ đó sẽ cam tâm tình nguyện.
Giang Miên Miên suy nghĩ, tiệc sinh nhật của chị Trịnh, chị ấy làm chủ nhân bữa tiệc, nhất định sẽ được mọi người nhìn ngắm theo dõi.
Nếu như đến lúc đó, chị Trình thích quần áo cô tặng chị ấy, cho dù bộ quần áo kia chỉ xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật, tính toán một chút, toàn bộ người trong tiệc sinh nhật, sẽ thấy tác phẩm của cô, đến lúc đó, chuyện làm ăn không phải sẽ đến sao?
"Em còn biết may quần áo?" Úc Thừa có chút kinh ngạc nhíu mày, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy cô thêu thùa may vá.
Sẽ không phải cái loại quần áo trò chơi mà mấy bé gái làm cho búp bê chứ?
"Anh Úc, anh không nên coi thường em nha, từ nhỏ em đã nhìn mẹ may quần áo, đã sớm học được. Em thấy nhà anh cũng có máy may, chờ chút nữa chúng ta mua xong vải về, em sẽ thể hiện tài năng cho anh nhìn, để anh tâm phục khẩu phục."
"Được rồi, ăn sáng xong sẽ đi cùng em."
Mặc dù có chút không tin, cùng với ghen tỵ, nhưng cũng không cự tuyệt yêu cầu của cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ còn chưa tự tay làm quần áo cho cậu đâu.
Tòa nhà Bách Hóa không gần với quân khu, Úc Thừa gọi điện thoại cho Bộ Tư Lệnh, gọi chú Minh về, để chú Minh lái xe chở hai người đến tòa nhà Bách Hóa.
Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn tòa nhà Bách Hóa cao năm tầng trước mặt, trong lòng tràn đầy thán phục, ừ, không hổ là thủ đô, tòa nhà Bách Hóa cũng sang trọng như vậy.
Mặc dù ở đời trước Giang Miên Miên đã mua đồ ở trung tâm thương mại mấy chục tầng, nhưng những năm này, cô bị nhốt trong thôn Thạch Kiều, nhìn gì đều cảm thấy mới mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận