Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 819 - Cũng không phải là vì hai người



Sắp xếp đồ đạc cần mang theo xong hết rồi, bà ta xách theo giỏ và gà, chào tạm biệt Giang Đại Sơn một câu liền vui vẻ cất bước lên thị trấn.Tô Uyển Ngọc nhìn thấy mẹ chồng đến, lại còn xách theo ba con gà đã được cột chân, vội vàng đón bà vào nhà: “Mẹ, mẹ mau vào phòng đi ạ.”Trương Quế Hoa tùy ý thả mấy con gà mái trên tay ở ngoài sân, dù sao cũng đã cột chân rồi nên chúng cũng chẳng chạy được, sau đó theo Tô Uyển Ngọc vào phòng.Giang Miên Miên đang nằm dài trên bàn ăn làm bài tập về nhà cùng với Chí Văn Chí Võ.Nhìn thấy bà nội đến, Giang Miên Miên lập tức buông bút viết trên tay xuống, chạy đến ngọt ngào nói: “Bà nội, bà đến rồi! Cháu nhớ bà lắm, nếu không vì sắp phải thi cấp ba thì cháu đã quay về thăm bà rồi.”“Ôi, cháu gái ngoan của bà, bà cũng nhớ cháu lắm, bà biết cháu học hành bận rộn nên mới lên thăm cháu đây.” Trương Quế Hoa nhìn Giang Miên Miên, vui vẻ nói.“Bà nội, bà nội, chúng cháu cũng nhớ bà ạ.” Chí Văn Chí Võ cũng bước tới, kéo cánh tay bà nội làm nũng.“Tốt, tốt, bà nội cũng nhớ các cháu đấy, đừng lắc nữa, lắc nữa là vỡ hết trứng gà đấy.” Bà cụ dùng tay che chắn đồ đạc trong giỏ, nói với hai đứa cháu.Chí Văn Chí Võ nghe tiếng gà mái kêu ngoài sân, hai đứa ngó ra cửa sổ nhìn, phấn khởi nói: “Bà nội, mấy con gà này là bà đem đến cho chúng cháu ăn ạ?”“Không phải, đây là bà mang đến để hầm canh cho Miên Miên, Miên Miên sắp thi cấp ba rồi, không thể ăn uống thiếu dinh dưỡng được. Ba con gà với chỗ trứng gà này đều là cho Miên Miên hết, sau này các cháu cũng sẽ được ăn, đợi hai đứa thi cấp ba thì bà cũng sẽ nấu cho hai đứa ăn.” Trương Quế Hoa nói với hai đứa cháu, bà ta cảm thấy bát nước này mình đã chia rất công bằng.Một năm này Chí Văn Chí Võ sống với Giang Trường Hải ăn uống đầy đủ, không còn khát vọng muốn được ăn thịt nhiều như trước nữa, nghe thấy bà nói gà là để dành cho Giang Miên Miên cũng không ghen tị, ngược lại còn cảm thấy rất hợp lí nữa.Khoảng thời gian này chính mắt chúng nhìn thấy Giang Miên Miên học hành siêng năng vất vả thế nào.Khiến hai đứa nhóc cũng ngại chạy ra ngoài tìm nhóm Vương Lợi để chơi cùng, ngày nào cũng học cùng với cô.Để em ấy ăn nhiều đồ bổ cũng là chuyện nên làm mà.“Vợ thằng cả, tới đây, đem giỏ trứng này bỏ dưới bếp, bắt đầu từ hôm nay, thức ăn trong nhà đều do mẹ chuẩn bị, mẹ phải bồi bổ cho cháu gái mình đàng hoàng mới được.” Bà cụ đưa giỏ trứng gà cho Tô Uyển Ngọc rồi nói.“Mẹ, vậy thì quá tốt rồi, con sớm đã muốn nếm thử tay nghề của mẹ rồi, dù sao thì con cũng còn trẻ, tay nghề không thể so được với mẹ rồi ạ.” Tô Uyển Ngọc vừa nghe bà cụ nói muốn lo chuyện cơm nước liền lập tức vui vẻ đồng ý, không quên khen bà một câu. Bà cụ được dỗ đến là vui nhưng vẫn nhấn mạnh nói: “Lần này mẹ đến cũng không phải là vì vợ chồng hai người mà là vì cháu gái ngoan của mẹ, Miên Miên sắp thi cấp ba rồi, mẹ sợ con bé không ăn uống tử tế lại thiếu dinh dưỡng thôi.”“Vâng, mẹ, mẹ nói đúng, chuyện quan trọng nhất nhà chúng ta bây giờ chính là Miên Miên, vợ chồng con cũng chỉ là thơm lây thôi ạ.” Tô Uyển Ngọc vội vàng hùa theo.Mặc kệ bà cụ nói gì, chỉ cần bà không phải làm việc, để bà được ăn sẵn thì bà sẽ vui vẻ đồng ý.Trương Quế Hoa rất hài lòng với sự thức thời của Tô Uyển Ngọc, không còn nói nhiều đến vấn đề này nữa.Bà ta vào phòng bếp cầm một chiếc chén sạch ra, chuẩn bị lấy huyết gà, lại cầm theo con dao rồi bước ra sân làm thịt một trong ba con gà mà mình mang tới.Ba đứa trẻ ở trong phòng học bài, mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi ngoài cửa vừa làm gà vừa tán gẫu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận