Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1003 - Xong hết mọi chuyện



“Trường Phụng, hiện tại sao em lại biến thành vậy? Anh ở bên ngoài nuôi tình nhân, cũng là vì nối dõi tông đường cho nhà họ Mã chúng ta! Những năm nay, trong lòng anh vẫn luôn có em. Hai năm qua, lúc ở nhà em làm vợ nhà giàu, hưởng thụ sinh hoạt thì anh phải làm người hầu, chạy khắp nơi vất vả cho công ty ở bên ngoài. Sao em không thể thông cảm cho anh chuyện này?”“Tôi thông cảm ông? Ông cho tôi thông cảm cái gì?! Là thông cảm cho việc ông nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài? Hay việc nhiều đứa con riêng của ông được sinh ra? Thật là buồn cười.” Giang Trường Phụng đúng là không nghĩ ra Mã Lỗi lại mặt dày vô sỉ như vậy. Cô ấy bị anh ta chọc cho tức cười.“Không thể nói lý.” Mã Lỗi thấy thái độ này của cô ấy. Anh ta bỏ lại một câu lời nói rồi cầm cặp công văn đi ra.Mà bên này sau khi chơi một ngày, Giang Miên Miên vô cùng vui sướng. Cô còn không biết cô út và dượng út vì cô mà cãi nhau một trận lớn.Cô cầm điện thoại di động mà dượng út đưa cho cô. Cô khoe với Phương Trí Viễn và Úc Thừa.“Cậu Phương, anh Úc, hai người xem nè. Đây là điện thoại di động mà hôm nay dượng út của cháu đưa cho cháu. Tuy rằng nó lớn một chút nên không quá thuận tiện để mang theo, nhưng có thể dùng để gọi điện rất tốt nha.” Giang Miên Miên vui vẻ nói.“Ừ. Dượng út của cháu đối với cháu đúng là rất hào phóng. Mấy năm nay, điện thoại di động mới bắt đầu lưu hành, giá cả của không phải rẻ.” Phương Trí Viễn ôn thanh nói.Giang Miên Miên yêu thích đùa nghịch điện thoại di động không buông tay. Như là đứa nhỏ mới vừa nhận đến món đồ chơi mới: “Đúng vậy, cậu Phương, chính là cháu nhìn vài lần. Không nghĩ tới ông ấy lại trực tiếp tặng cho cháu một cái. Cháu cảm thấy rất ngại ngùng nha.”Úc Thừa không nghĩ tới Cừu Non lại thích loại này khoa học kỹ thuật mới này. Nếu cậu biết cô thích từ sớm, cậu liền mua cho cô.Lúc Giang Miên Miên trở về đã hơn 7 giờ, bọn họ ở phòng khách trò chuyện một chút. Sau khi, xem thời gian không còn sớm, họ rửa mặt về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.Giang Miên Miên về phòng, đùa nghịch điện thoại di động một hồi. Sau đó cô mới dùng điện thoại gọi vào điện thoại của cô út.Cô cũng không biết cô út đang làm gì. Bên này Giang Miên Miên đợi một hồi lâu, cô ấy mới nhân điện thoại.“Dạ, cô út, cô ngủ sao? Cháu không có quấy rầy cô chứ?” Giang Miên Miên quan tâm hỏi.“Không có, Miên Miên, cô út còn chưa ngủ đâu. Đã trễ thế này, sao cháu còn chưa đi ngủ? Trẻ con nên đi ngủ sớm một chút thì mới cao lớn được.” Giọng nói của Giang Trường Phụng không giống với bình thường.“Cô út, hình như tâm tình cô út không tốt lắm.” Giang Miên Miên nhạy cảm đã nhận ra cô út của cô không thích hợp.“Không có, Miên Miên. Chỉ là hôm nay đi ra ngoài chơi. Cô út có chút mệt, chuẩn bị ngủ.”Giang Trường Phụng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại nhạy cảm vậy. Trước khi Giang Miên Miên gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy đang nản lòng đứng trước cửa sổ. Nội tâm giống như trước đây cuồn cuộn suy nghĩ muốn nhảy xuống, nghĩ cách xong hết mọi chuyện.Đương nhiên cũng chỉ là ngẫm lại thôi. Dù sao trong xương cốt của cô ấy là một người phụ nữ kiên cường, sẽ không thật sự làm ra loại chuyện ngu xuẩn khiến cho người thân đau khổ, còn kẻ thù thì thoải mái cười.“A, Thì ra là mệt mỏi. Cháu đang nghĩ sao giọng nói của cô út lại không có tinh thần như vậy. Vậy cô út nghỉ ngơi sớm một chút. Cháu không quấy rầy cô út ngủ nữa. Cháu cũng chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ thì cháu muốn chúc cô út ngủ ngon. Cô út, hôm nay cháu chơi rất vui. Cảm ơn cô út.” Giang Miên Miên tri kỷ ngoan ngoãn mà nói.Giang Trường Phụng vốn bị Mã Lỗi tổn thương đến tâm vỡ nát. Lúc này bị một câu nói của Giang Miên Miên mà vuốt phẳng không ít vết thương,Cô ấy không tự giác lộ ra một nụ cười nhàn: “Được, Miên Miên, ngủ ngon. Ngày mai cô út dẫn cháu đi chơi tiếp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận