Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1058 - Tình cảm đều có thể bồi dưỡng ra được



Mới vừa rồi bà cụ nghe ông ấy nói không coi trọng xuất thân của đối phương thì trong lòng rất vui mừng, nhưng chờ khi nghe được nửa câu sau thì trong lòng lại cảm thấy rất là đáng tiếc.Nhưng dù sao không phải trưởng bối trên danh nghĩa chân chính của Phương Trí Viễn, bây giờ ông ấy không muốn nói đến chuyện yêu đương, bà ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.Nhưng trong đầu bà ta chợt động, đột nhiên có một ý kiến hay: “Được rồi, suy nghĩ của bọn trẻ các cháu, những người già như thím không hiểu được, chỉ là Trí Viễn à, thím vẫn luôn coi cháu là người trong nhà, bây giờ thím có việc muốn nhờ cháy giúp một tay.”“Thím Giang, có chuyện gì thím cứ việc nói, cháu có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không từ chối.” Phương Trí Viễn nghiêm mặt nói.“Haiz, cũng không phải chuyện lớn gì cả, chỉ là thím chỉ có một đứa con gái là Trường Phụng, một mình nó lẻ loi ở Hương Thành, thím cũng không yên lòng, đúng lúc cháu cũng ở Hương Thành, thím liền nghĩ là cháu thuận tiện trông nom nó giúp thím chút, như vậy thím cũng có thể yên tâm.” Trần Quế Hoa nói còn vỗ vỗ sau lưng Giang Trường Phụng, nói với Phương Trí Viễn.Mặc dù bà cụ nghĩ bây giờ Phương Trí Viễn không muốn yêu đương, nhưng tình cảm đều có thể bồi dưỡng ra được.Thường xuyên tiếp xúc, lui tới nhiều, nói không chừng từ từ sẽ bồi đắp ra được tình cảm, đây đều là chuyện không nói chắc được.Giang Trường Phụng ngồi ở bên cạnh mẹ cô ấy, nghe những lời này, chỉ cảm thấy nhức đầu, bà cụ này có phải là mẹ ruột của mình không vậy, không kịp đợi mà muốn gả con gái mình ra ngoài như vậy.Cô ấy và Phương Trí Viễn chính là quan hệ làm ăn hợp tác, sao bà ta lại còn ghép nhầm uyên ương thế chứ!Thật may là Phương Trí Viễn không nghe ra ý của mẹ cô ấy, bằng không sẽ lúng túng biết bao.Phương Trí Viễn hiểu được tấm lòng mẹ hiền của bà cụ, ông ấy gật đầu cười, đồng ý: “Thím Giang à, thím yên tâm đi, cháu và Trường Phụng là bạn bè, cùng ở Hương Thành nhất định sẽ chăm sóc lẫn nhau.”“Êy, vậy thì tốt, thế là thím an tâm rồi.” Trần Quế Hoa nghe ông ấy nói như vậy thì rất vui mừng.Phương Trí Viễn mua vé máy bay đến thủ đô vào ngày kia, lần này ông ấy tới đây là cố ý hỏi thăm sức khỏe hai ông bà và cả nhà Giang Trường Hải.Buổi tối hôm đó, sau khi nhà chính tắt đèn, bà cụ nằm nghiêng ở trên giường, mượn ánh trăng bên ngoài, nhìn con gái nhỏ ngủ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Trường Phụng à, mẹ thấy đứa nhỏ Trí Viễn kia cũng không có người thân gì, nó một thân một mình ở Hương Thành dốc sức làm ăn cũng đáng thương, chân cũng không được nhanh nhẹn, đứa nhỏ này hợp ý mẹ, lúc con ở Hương Thành thì qua lại với người ta nhiều chút, có chuyện bận rộn gì có thể giúp thì giúp một tay.”Giang Trường Phụng nghe mẹ cô ấy bình mới rượu cũ, dưới sự che chở của bóng đêm, len lén khinh thường.“Dạ, mẹ, con biết rồi, con hiểu mà, mẹ yên tâm đi.” Giang Trường Phụng rất thông minh mà đồng ý, chứ không phải là trực tiếp nói cho mẹ cô ấy hai người bọn họ không thể nào.Bởi vì nếu như cô ấy dám nói toạc ra thì mẹ cô ấy có khi sẽ xách lỗ tai cô ấy ra nói một đêm, cô ấy tin tưởng mẹ cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy.Buổi sáng ngày hôm sau, Trần Quế Hoa nhớ Phương Trí Viễn thích ăn bánh nướng áp chảo, sáng sớm đã dậy băm nhân của bánh nướng.“Trí Viễn, dậy rồi hả, thím Giang làm bánh nướng áp chảo mà cháu thích ăn nhất này, cháu ăn xong thì mang một ít về cho ông Úc và Tiểu Thừa ăn nữa.” Bà cụ vừa nhìn thấy Phương Trí Viễn dậy thì từ ái nói.“Dạ, thím Giang, thím dậy nấu cơm sớm như vậy, đúng là làm phiền thím quá, trong nhà có cái gì thì ăn cái đó là được rồi ạ.” Phương Trí Viễn nhìn bà cụ bận rộn trong phòng bếp, vừa cảm động lại vừa đau lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận