Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 252. Chưa hề có vẻ mặt tươi cười

Phải biết rằng bà cụ về nhà ngoại cho tới bây giờ đều chỉ mang theo hai đứa cháu trai, lần này lại muốn đưa đứa con gái ăn hại này cùng trở về theo?
Chỉ có Chiêu Đệ không có chút kinh ngạc nào, bởi vì ở kiếp trước bà cụ cũng thích mang theo Tam Nha mỗi năm đều thi đứng nhất về nhà ngoại khoe khoang.
Chẳng qua nhà mẹ đẻ của bà cụ cách thôn Thạch Kiều rất xa, mới đi một chiều cũng phải mất thời gian hai đến ba giờ.
Giang Miên Miên vừa nghĩ tới chặng đường xa xôi kia, liền đau lòng cho đôi chân của bản thân, cô có thể không đi hay không?
Nhưng không đợi cô cự tuyệt, Giang Trường Hải liền vui vẻ đáp ứng: "Được ạ, mẹ, vừa khéo Miên Miên còn chưa từng đến nhà ngoại, đi ra ngoài một chút cũng rất tốt."
Chờ con gái - cái bóng đèn lớn này vừa đi, ông vừa lúc mang theo vợ trải qua thế giới hai người, trước đi tiệm cơm quốc doanh cải thiện một chút cơm nước, sau đó đi xem phim.
Chẳng qua nghĩ đến quãng đường đến nhà bà ngoại ông, thế là quay đầu nói với cha ông: "Cha, Miên Miên còn nhỏ tuổi, chưa đi đường núi xa như vậy bao giờ, lúc đi đến bà ngoại con, cha hỗ trợ cõng nó một chút ạ."
"Biết rồi, cứ yên đi." Giang Đại Sơn một câu đáp ứng.
Một đứa bé có thể nặng được mấy cân? Đối với người nhiều năm làm ruộng như ông mà nói, dễ dàng vô cùng.
Giang Miên Miên thấy cha cô đều đã đem chính mình thu xếp rõ ràng, cũng liền không có gì để nói thêm.
Aiz, cô chính là sự ngoài ý muốn trong tình yêu của cha mẹ mà.
Bỗng nhiên, Triệu Tiểu Quyên luôn luôn kiệm lời hỏi một câu: "Mẹ, năm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông ngoại ư?"
"Đúng thế, cho nên mới nhiều người hơn một chút, mẹ còn phải trở về sớm một ngày để hỗ trợ đây." Trương Quế Hoa nói.
Nghe đến đó, Chiêu Đệ đột nhiên nhớ tới chuyện khi còn nhỏ.
Hiện tại ở thời đại này, tám mươi tuổi ở nông thôn được xem là sống thọ, bà nội cô lần này trở về, sẽ mang về từ nhà mẹ đẻ mấy quả đào mừng thọ.
Bà nội cô tâm tình tốt, cho nên mấy bé gái bọn cô cũng được chia một quả đào mừng thọ.
Chiêu Đệ đến nay vẫn nhớ quả đào mừng thọ kia, vừa thơm vừa ngọt, cắn một cái mềm xốp cực kì, còn rất giòn, ăn ngon hết sức, đáng tiếc về sau cô cũng không được ăn được đào mừng thọ ngon như vậy nữa.
Một bên Nhị Nha nghĩ lại đến, Giang Miên Miên đã từng nói với cô một câu là —— tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
Cô lúc ấy không hiểu rõ, bây giờ lại đã hiểu chân lý của câu nói này.
Tựa như bà nội cô đối Tam Nha trước đây, mặc dù không phải không đánh thì mắng như đối xử với các cô nhưng cũng luôn là không hề ưa thích.
Bây giờ lại bởi vì Tam Nha đọc sách giỏi, bà liền thay đổi thái độ, đối Tam Nha rất là yêu thích, đều nhanh sắp vượt qua hai đứa cháu trai Chí Văn Chí Võ luôn rồi.
Cơm nước xong xuôi, mấy phòng người đều trở về phòng mình.
Lai Đệ và mấy người chị nhỏ giọng nói: "Em lớn từng này, còn chưa từng được đến nhà ngoại của bà nội bao giờ. Em cũng muốn đi ăn tiệc, nhất định là có thịt để ăn."
Không chỉ có cô, mấy bé gái phòng hai cũng đều chưa từng đến đó.
Bà cụ trọng nam khinh nữ, mỗi lần về nhà ngoại, đều chỉ đưa hai đứa cháu trai Chí Văn Chí Võ theo, mấy bé gái các cô chắc là đời này đều không có cơ hội đến nhà bà ngoại.
Chẳng qua các cô sớm đã thành thói quen, cũng không thấy bị khó chịu, chỉ an ủi em gái: "Lai Đệ, em còn nhỏ tuổi nên không biết, nhà bà ngoại cách nhà mình rất xa. Nếu là em muốn đi, ông lại không cõng em, chờ em đi ba, bốn tiếng đến nơi, đôi chân nhỏ của em đều bị ma sát chảy đầy máu, đến lúc đó sẽ không đi về được nữa."
"Vậy em không đi đâu." Lai Đệ nghe xong, lập tức liền không thèm ăn thịt nữa, lắc cái đầu nhỏ giống như lắc trống bỏi.
Cô bé sợ nếu đi thì không về được nữa.
Chiêu Đệ càng là không thèm đi.
Dù sao, chính bà cố nội của bà ngoại cũng chỉ thích cháu trai, đối mấy người cháu gái các cô cho tới bây giờ đều chưa hề có vẻ mặt tươi cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận