Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 388. Khóc lóc ồn ào

Bé trai tên là Vương Lợi, nhà cậu ta cách nhà Giang Miên Miên hai cái nhà, cũng giống với Giang Miên Miên, nửa năm sau sẽ là học sinh trung học cơ sở.
Bé gái tên là Lý Lan, là con của thím Lý ở cách vách, nhỏ hơn Giang Miên Miên một khóa, sang năm thi lên trung học cơ sở.
Là một đứa bé ngoan nhiệt tình với học tập, nhưng thành tích vẫn luôn không tiến bộ được, cô bé khó chịu, người nhà cũng nóng ruột.
Sau khi biết Giang Miên Miên vừa đi học đã học lớp bốn, trong lòng hết sức khâm phục, sau khi biết được đối phương lấy được hạng nhất trong lần thi lên lớp cô bé liền xem Giang Miên Miên thành tấm gương học tập.
Cho nên ngày hôm qua mẹ hỏi cô bé có muốn học tập với tấm gương học tập của mình hay không, cô bé không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Bây giờ ngồi chung một chỗ làm bài tập với tấm gương của mình, cô bé vừa kích động vừa tràn đầy năng lượng, ngồi xuống liền vùi đầu nghiêm túc nhìn vào vở bài tập.
Giang Miên Miên thấy trên vở bài tập của Vương Lợi viết là lớp năm, không nghĩ tới cậu ta lại cùng khóa với cô.
Vương Lợi bị cô nhìn cực kỳ không được tự nhiên, cậu ta thúi mặt, giống như ai thiếu tiền mình vậy, hung tợn nói: "Nhìn cái rắm!"
Giang Miên Miên cũng không so đo với con nít, cúi đầu nhìn vở của mình.
Vương Lợi thấy cô không nhìn mình nữa, lúc này mới tự nhiên một chút, mặc dù cậu ta không muốn ở chỗ này làm bài tập với hai đứa bé gái nhưng cũng không dám lén chạy đi.
Bởi vì trước khi đến đây cha mẹ cậu ta đã nói, nếu chưa làm không xong bài tập, vậy tất cả đồ chơi của cậu ta đều phải bị tịch thu.
Dù rảnh rỗi nhàm chán vô cùng, cậu ta cũng không muốn đọc sách làm bài tập, nhìn bên ngoài ánh nắng tươi sáng, dứt khoát đi ra ngoài chơi đếm kiến trên mặt đất.
Thỉnh thoảng đặt một hòn đá nhỏ trước mặt con kiến, ngăn cản đường đi của bọn nó.
Năm đứa bé, chớp mắt chỉ còn lại một mình Lý Lan.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Giang Miên Miên, nghiêm túc làm bài tập, gặp phải chỗ nào không biết, cô bé liền lên tiếng hỏi, Giang Miên Miên cũng tỉ mỉ giảng giải cho cô bé.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhìn mấy người hàng xóm vừa đi, những đứa bé này đã giống như ngựa hoang thoát cương, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Tô Uyển Ngọc nhỏ giọng cảm khái nói: "Anh Hải, vẫn là con gái chúng ta hiểu chuyện nhất, mặc kệ là học hay là sinh hoạt, cho tới bây giờ đều không cần chúng ta phải lo lắng, mỗi lần còn thi tốt như vậy."
Giang Trường Hải cũng nói: "Con gái của chúng ta thông minh như vậy, tất cả đều giống em."
"Ừ, em cũng nghĩ như vậy." Tô Uyển Ngọc hài lòng gật đầu một cái.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, mấy cậu con trai đi ra ngoài chơi đã trở về trước, chỉ chốc lát, người nhà bọn họ đã tới gọi bọn họ về nhà ăn cơm.
Tô Uyển Ngọc dùng cải xanh cầm về hôm nay, xào một đĩa cải xanh, nấu canh trứng gà, làm một nồi thịt kho tàu, lại hầm một con cá.
Nghe hàng xóm nói, trẻ con ăn cá bổ não, cho nên cứ cách ba năm ngày bà sẽ hầm một con cá.
Người một nhà ăn cơm trưa xong, trở về phòng ngủ trưa,
Chờ tỉnh dậy, mấy người hàng xóm lại đưa con đến.
Chẳng qua lần này lại thêm một cô bé nữa.
"Tiểu Giang, Tiểu Tô, tôi nghe nói buổi trưa mấy đứa trẻ đều ở nhà hai người, cùng nhau học tập với tiểu thiên tài đây, tôi cũng dẫn con của mình đến, để cho Miên Miên dạy kèm con bé.”
Người nói chuyện là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đứa bé trong miệng bà ta là một cô bé chỉ mới học lớp một tiểu học.
"Không được, đứa bé này quá nhỏ, khẳng định không thể ngồi yên được, nói không chừng còn khóc nháo đòi mẹ nữa." Giang Trường Hải trực tiếp mở miệng cự tuyệt.
Đứa nhỏ này nhỏ như vậy, không thể đánh không thể mắng, ông không muốn con gái giúp bọn họ trông con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận