Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 313. Lối làm ăn của Giang Trường Hải

Sau đó, lại từ trong túi quần áo móc ra một đôi hoa tai ngọc trai dành riêng cho Tô Uyển Ngọc ra: “Vợ, em nhìn thử xem đây là gì?”
“hoa tai ngọc trai! Đây cũng là mua ở Hải Thành sao?” Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, anh mua hơn mười đôi lận, đều bán hết cho cung tiêu xã rồi, anh đặc biệt chọn ra một đôi đẹp nhất trong đó để mang về cho em.” Giang Trường Hải tranh công mà nói.
“Cái này tốn không ít tiền nhỉ?” Tô Uyển Ngọc nhìn đôi hoa tai ngọc trai nói.
“Hì hì, vợ, nếu như em đến cung tiêu xã để mua thì quả thật cần nhiều tiền, nhưng mà cái này ở Hải Thành lại không mắc, anh chỉ tốn 9 đồng 8 nhập vào thôi, em đoán xem anh bán cho cung tiêu xã bao nhiêu?” Giang Trường Hải đắc ý hỏi.
“17?” Tô Uyển Ngọc đánh bạo đoán.
Giang Trường Hải duỗi hai ngón tay ra, phấn khởi nói: “20 đồng lẻ 5 hào, anh bán gấp đôi cho cung tiêu xã, nhân viên bán hàng của cung tiêu xã còn vô cùng cảm ơn anh.”
"Đây, anh cũng dám chào giá quá rồi." Tô Uyển Ngọc cực kỳ kinh ngạc.
Giang Trường Hải làm biểu cảm kinh nghiệm phong phú nói: "Vợ, cái này thì em không biết rồi, anh đây là đang làm độc quyền buôn bán nên phải dám chào giá, cũng phải nổi bật. Vật hiếm thì quý, ai bảo chỉ có duy nhất nhà anh là có hàng chứ."
Giang Miên Miên nghe thấy những lời này cũng đều sợ ngây người, cha cô cũng quá có đầu óc kinh doanh rồi!
Theo sau đó lại hưng phấn vui vẻ trở lại, cha cô biết làm ăn buôn bán như vậy, sau này chắc chắn làm phú nhất đại không chạy đâu được!
Tô Uyển Ngọc cũng đồng ý mà gật đầu: "Anh nói có lý."
Giang Trường Hải lại càng trở nên hăng hái hơn: "Vợ, em đừng thấy giá anh đây là chào giá cao, nhưng cô ấy cũng không lỗ vốn được đâu. Một đôi hoa tai bán ra 22, 23 đồng chắc chắn vẫn có người mua, cô ấy dẻo miệng biết ăn nói đã có thể lời được đâu khoảng hai ba đồng, hơn nữa anh còn tặng thêm nhân viên bán hàng một đôi hoa tai nữa đấy."
Đột nhiên chuyển đề tài, buồn bã nói: "Kỳ thật tặng một đôi hoa tai anh cũng tiếc lắm, nhưng không nỡ bỏ con nhỏ sao bẫy được sói, vì sự hợp tác lâu dài thời kỳ đầu bỏ ra chút vốn liếng thì cũng vẫn đáng."
"Vậy các anh cũng coi như là đôi bên cùng có lợi rồi."
Tô Uyển Ngọc tính toán một chút, cảm giác tiền không khớp, lại hỏi: "Vậy các anh cũng coi là đôi bên cùng có lợi rồi, anh Hải, anh còn mua thêm gì nữa? Chỉ mua mỗi hoa tai ngọc trai thôi sao?"
"Không, số tiền còn lại anh còn mua chút đồ chơi đang thịnh hành ở bên Hải Thành, anh nhập vào là 11 đồng rồi bán cho ông Ngưu 20 đồng."
Giang Trường Hải duỗi hai ngón tay ra lắc qua lắc lại, dùng đến giọng bày mưu tính kế nói: "Vốn anh có thể nâng cao giá một chút bán cho cung tiêu xã, nhưng giao tình với ông Ngưu nhiều năm như vậy, lôi kéo ông ấy phát tài theo cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, anh còn định lần sau trước khi ra xe nhờ ông ấy giúp anh thu thập chút nấm dại khô để mang lên Hải Thành bán, anh thấy có người đang bán, một cân thôi mà đến mấy đồng bạc lận đấy."
Giang Miên Miên nghe thấy lối làm ăn của Giang Trường Hải mà bội phục sát đất, cha cô là định kiếm tiền ở cả hai đầu, tuyệt đối không để cất công đi một vòng!
Vả lại cha cô có thể ở một nơi vô vàn hàng hóa như Hải Thành chọn ra được hai thứ này mang về bán cũng đã chứng minh được khả năng quan sát của ông.
Đúng là rất nhiều thứ bán ở Hải Thành giá cả đều rất rẻ, nhưng là mua cái gì thì cũng là một môn học, quá mắc thì trong thị trấn nhỏ không có thị trường, còn quá rẻ thì lại không có bao nhiêu lợi nhuận.
Cho nên nếu như khả năng quan sát không tốt, không biết thứ gì bán chạy, cũng rất có khả năng sẽ khiến đồ thất bại ở trong tay, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài.
Tô Uyển Ngọc lại càng hít mấy hơi thật mạnh, nấm dại ở chỗ tụi cô cũng đều chỉ là mang đi phơi để nhà tự ăn, gần như là mỗi hộ mỗi nhà ai cũng đều có, nếu như đi thu thập thì chắc là 1-2 hào đã có thể thu được một cân.
Hiện tại bà biết Giang Trường Hải đi một chuyến Hải Thành liền có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, lúc này mới ý thức được công việc ở xưởng vận chuyển là một công việc béo bở đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận