Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 604 - Bản chất thành thật chất phác



“Vâng em biết rồi. Thầy Lưu, thầy cứ yên tâm đi.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.“Miên Miên, em ở trường mới như thế nào? Có thích ứng được không? Học hành có mệt không?” Lưu Văn quan tâm hỏi.Giang Miên Miên cười ngọt ngào: “Thầy Lưu, thầy yên tâm đi, thầy cô giáo và các bạn học ở trường mới đều rất tốt, cũng rất chiếu cố đến em, học hành không mệt. Hiện giờ em cũng đang học chương trình học ở phía sau rồi.”“Vậy à? Vậy thì tốt, thầy còn đang lo em bỗng nhiên lên học cấp hai sẽ không thích ứng được, dù sao thì cấp hai và cấp một cũng không giống nhau. Không chỉ bỗng nhiên thay đổi môi trường học mà những môn cần học cũng nhiều lên. Bây giờ biết em thích ứng tốt như vậy, thầy và thầy Mạnh cũng có thể yên tâm rồi.” Lưu Văn vui mừng nói.Sự cố gắng và gian khổ của Giang Miên Miên là không thể nghi ngờ, rõ ràng cô có đầu óc thông minh hơn những bạn cùng trang lứa. Nhưng trong việc học vẫn luôn cố gắng như vậy.Lưu Văn tin chắc rằng chỉ cần cô tiếp tục giữ vững, sau này nhất định sẽ tiền đồ rộng mở.Sau khi trò chuyện thêm một lúc, thấy thời gian không còn sớm, Giang Miên Miên đứng dậy chào tạm biệt: “Thầy Lưu, không còn sớm nữa, em đi trước đây.”“Ngồi thêm một lúc nữa đi. Cô của em đi chúc Tết rồi, đợi lát nữa cô quay lại, em ăn cơm xong rồi về.” Lưu Văn giữ cô lại.Giang Miên Miên lắc đầu: “Thôi ạ, thầy Lưu, lát nữa em còn phải đến nhà thầy Mạnh một chuyến.”“Vậy à? Vậy sau này có thời gian lại đến chơi nhé.” Lưu Văn đẩy gọng kính, ôn hòa nhìn Giang Miên Miên dặn dò.“Em biết rồi thầy Lưu, thầy đừng tiễn nữa ạ.”Giang Miên Miên đi được một lúc lâu, quay đầu lại vẫn thấy Lưu Văn đang đứng ở cửa nhà nhìn mình.Từ nhà Lưu Văn đi ra, Giang Miên Miên lại đến nhà thầy Mạnh.Mạnh Vệ Đông thấy cô đến cũng rất ngạc nhiên vui mừng, hai người trò chuyện một lát, Giang Miên Miên cũng từ chối thịnh tình giữ lại ăn cơm của đối phương.Cùng lúc đó, Giang Trường Hải đang nói chuyện phiếm với Đại đội trưởng công xã và bí thư Dương.“Trường Hải, lần này anh về có thể ở lại mấy ngày?” Đại đội trưởng nhìn Giang Trường Hải ăn mặc lịch sự, đàng hoàng hỏi.“Nhà máy vận chuyển của chúng tôi nhiều việc, chỉ cho nghỉ bốn ngày, không ở được bao lâu đã phải quay về rồi.” Giang Trường Hải cười ha hả đáp.Bí thư Dương cũng bật cười: “Bận một chút cũng được, chỉ khi bận rộn thì lợi ích và hiệu quả của nhà máy mới tốt, tiền lương và đãi ngộ của công nhân các anh mới cao được.”Vẻ mặt Giang Trường Hải rất tán đồng, gật đầu: “Đúng vậy! Năm ngoái nhà máy chúng tôi đã nhận một đơn hàng lớn. Đơn hàng này đã bằng với lượng hàng xuất ra trong ba tháng của chúng tôi rồi. Vậy nên có vài anh lái xe đến Tết vẫn không nghỉ ngơi, ra ngoài chạy xe đường dài hết rồi. Đợi sau khi chúng tôi đi làm lại, có lẽ lại phải bận rộn thêm một đợt nữa.”Đại đội trưởng và bí thư Dương thấy ông nói đến chuyện của nhà máy vận chuyển với dáng vẻ đĩnh đạc ngay thẳng như vậy, trong lòng hết sức cảm khái.Giang Trường Hải này thay đổi thật rồi.Mặc dù bây giờ trông vẫn có chút cà lơ phất phơ, nhưng trong lời nói cử chỉ đã không còn là tên lười biếng chỉ biết giở trò trốn việc, ăn ngon lười làm như trước đây nữa.Mà đã trở thành một người công nhân trong thành phố tuổi trẻ tài cao trong lời của cả thôn rồi.Có điều vẫn không mất đi bản chất thành thật chất phác của người nông thôn, không học theo dáng vẻ thích tự cao tự đại của một số người thành phố.Bí thư Dương nhìn Giang Trường Hải, vỗ vỗ lên bả vai ông, hết sức cảm khái: “Trường Hải, bây giờ anh là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất của thôn chúng ta rồi. Nếu như sau này có năng lực, nhớ phải giúp người trẻ tuổi trong thôn chúng ta đấy nhé.”“Bí thư Dương, chuyện này anh cứ yên tâm đi. Bất kể khi nào thôn Thạch Kiều cũng là nhà của tôi, tôi có tiền đồ cũng tuyệt đối không quên quê hương gốc gác.” Giang Trường Hải nghiêm túc gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận