Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 842 - Phát ngôn của học bá thành thật chất phác



Sau khi trầm tư một lúc, Giang Trường Đào quyết định: “Như vậy đi, em lên trấn chăm sóc Chí Văn Chí Võ, anh ở nhà làm việc. Mặc dù làm vậy thì mỗi năm chúng ta sẽ kiếm được ít tiền đi một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không kiếm được gì.”“Haiz, vì bọn trẻ cũng chỉ có thể như vậy. Mặc dù kiếm được ít tiền một chút, nhưng bây giờ nhà chúng ta có hơn chín trăm tám mươi đồng tiền gửi ngân hàng, tiêu tiết kiệm một chút cũng đủ dùng đến khi hai đứa tốt nghiệp trung học.” Tôn Lệ Hà âm thầm tính toán.“Ừ, được, quyết định như vậy đi.” Giang Trường Đào uống rượu nên cảm thấy hơi nặng đầu. Nói chuyện chính xong, ông ta nằm trên giường, trở mình rồi ngủ mất.Tôn Lệ Hà nghe tiếng ngáy đinh tai nhức óc này, nhìn ông ta đầy ghét bỏ rồi xoay người thở dài, nhắm mắt lại ngủ theo.Sáng hôm sau lúc ăn cơm, vẻ mặt bà cụ tươi cười hỏi: “Miên Miên, lát nữa đi cùng bà sang nhà ông cố ngoại có được không? Lần này cháu thi tốt như vậy, ông cố ngoại và bà cố ngoại của cháu biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng.”Thực ra bà cụ vốn cũng không định về nhà mẹ đẻ, nhưng bây giờ Giang Miên Miên thi đỗ trạng nguyên thành phố, vì vậy cho dù bà ta có xin nghỉ với trưởng thôn thì cũng phải đưa cháu gái về nhà mẹ khoe khoang một phen, để mọi người ở nhà mẹ đều ngưỡng mộ mình.“Không được đâu bà nội, hôm qua cháu đã hẹn với anh Úc rồi, ngày mai sẽ đến thủ đô, đợi cháu quay lại sẽ đi nhà ông cố ngoại với bà.” Giang Miên Miên vội vàng nói.“Vậy thì không cần vội, chờ cháu từ thủ đô quay về chúng ta sẽ đi sau.” Bà cụ dễ dàng đồng ý, cực kỳ hài lòng khi thấy cháu gái mình và Úc Thừa có quan hệ thân thiết.Đến thủ đô kéo gần quan hệ với Úc Thừa mới là chuyện quan trọng.Dù sao sớm muộn gì cô cũng quay về để đi khoe, cũng không kém mấy ngày này.Ăn cơm xong, người nhà họ Giang ra ngoài làm việc. Giang Trường Hải lấy xe đạp đưa Giang Miên Miên về nhà.Buổi tối hôm đó, Giang Miên Miên nói cho Úc Thừa lúc nào mình sẽ đi, Úc Thừa liên lạc với máy bay giúp cô.Sáng sớm hôm sau, Giang Trường Hải lấy xe đạp đưa cô đến sân bay.Trải qua hơn hai giờ ngồi máy bay, Giang Miên Miên lại một lần nữa đặt chân lên mảnh đất kinh đô.Vừa xuống máy bay, hơi nóng đã xông lên mặt, mặt trời nóng hừng hực chiếu xuống mặt đất.Giang Miên Miên đưa tay lên che mắt khỏi ánh nắng mặt trời, nhìn bốn phía xung quanh tìm Úc Thừa đang đến đón mình.“Cừu Non, ở đây này.” Úc Thừa đứng ở cách đó không xa thấy Giang Miên Miên hết nhìn đông lại nhìn tây, liền cất giọng gọi cô.“Anh Úc, anh Trình An, anh Đường Lâm, anh Hứa Thành, anh Hà Bình, các anh đều đến đón em à?” Giang Miên Miên thấy bọn họ đều đến, vui vẻ gọi tên từng người.Úc Thừa đón lấy ba lô của cô, thấy cô bị nắng chói đến mức không mở mắt được liền lấy mũ của mình đội lên đầu cô.“Cảm ơn anh Úc.” Giang Miên Miên ngọt ngào nói. Cô ở nhà đã quen nên thực sự có chút không chịu nổi thời tiết này ở thủ đô, nóng quá đi mất.“Tiểu Miên Miên, không nhìn ra cô nhóc như em cũng lợi hại thật đấy, thi trung học lại thi được trạng nguyên thành phố.” Trình An cười trêu chọc Giang Miên Miên.Giang Miên Miên cười đáp: “Cũng không phải lợi hại lắm, vì thi được trạng nguyên thành phố mà em đã cố gắng học hành chăm chỉ suốt cả một học kỳ đấy.”Giang Miên Miên vừa nói xong, mấy người thiếu niên lập tức không nhịn được mà bật cười, đây đúng là phát ngôn của học bá thành thật chất phác.Nếu như bọn họ không hiểu rõ cô bé Miên Miên này, bọn họ còn nghĩ rằng cô đang cố ý khoe khoang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận