Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 432. Mấy người anh em của anh

Ông Úc quyền cao chức trọng, chuyện cần ông xử lý rất nhiều, có thể dành ra thời gian dài như vậy để gặp họ cũng không dễ dàng.
Ông cúp điện thoại, hòa nhã nói: “Miên Miên à, ông nội Úc còn có việc phải làm, cháu và Úc Thừa cứ việc ở nhà chơi nha.”
“Được ạ, ông nội Úc làm việc trước đi ạ.” Giang Miên Miên cực kỳ ngoan ngoãn nói.
Đợi sau khi ông Úc rời đi, Giang Miên Miên hết sức rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế? Cừu Non, anh còn tưởng rằng em thật sự không sợ trời không sợ đất chứ?” Úc Thừa cười trêu ghẹo nói.
Nói thật thì vừa rồi biểu hiện của Giang Miên Miên ở trước mặt ông nội của Úc Thừa rất vượt ngoài dự đoán của cậu.
Cậu còn tưởng rằng Cừu Non cũng sẽ giống như những đứa trẻ khác trong trụ sở vậy, lần đầu tiên gặp ông nội của cậu thì sẽ bị dọa đến không dám nói lời nào luôn.
Không ngờ biểu hiện của cô lại tốt như vậy, thậm chí dám chủ động đến dắt tay ông cụ.
Nhưng mà xem chừng ông nội cậu rất là thích Cừu Non lớn gan như vậy.
Giang Miên Miên cau mũi nhỏ nói: “Ông nội Úc hòa nhã dễ gần như vậy, dĩ nhiên em không sợ rồi, em chỉ có chút mệt thôi.”
Thật ra thì Giang Miên Miên thật sự không phải là sợ ông Úc, chẳng qua là nói chuyện với ông cụ có quyền cao chức trọng kiểu này, cô phải tự duy trì hình tượng thực nữ đó.
Úc Thừa nhớ tới cô ăn một miếng dưa hấu cũng không mở to miệng nuốt vào, nhất thời bật cười không dứt.
Chậc, còn là một con Cừu Non bị gánh nặng hình tượng.
Giang Miên Miên không biết cậu đang cười cái gì, sau khi tự mình dò đầu nhìn một vòng, đến bên cạnh Úc Thừa nhỏ giọng hỏi: “Anh Úc, tại sao không thấy em trai và mẹ kế của anh?”
Nghe vậy, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Úc Thừa biến mất, nhàn nhạt nói: “Bọn họ không ở đây, đây là chỗ của ông cụ, bình thường anh được nghỉ đều tới ở chỗ này.”
“Vậy thì tốt.” Giang Miên Miên nhỏ giọng thì thầm, cô cũng không muốn ở chung một chỗ với em trai cùng cha khác mẹ xấu xa và mẹ kế độc ác của Úc Thừa.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được đánh bọn họ.
“Cừu Non, tới đây, anh dẫn em tới phòng của em nhìn một chút.” Úc Thừa không muốn nói thêm về đề tài này, anh xách cặp sách của Giang Miên Miên, đứng lên nói.
“Dạ.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn đi theo Úc Thừa lên lầu.
Căn nhà biệt lập nhỏ này của ông Úc có ba tầng, Úc Thừa dẫn Giang Miên Miên lên lầu ba, cậu mở một căn phòng trong đó ra: “Cừu Non, đây là phòng của em, phòng của anh ở ngay bên cạnh em, có chuyện gì thì em kêu lớn, hoặc là gõ tường thì anh liền có thể nghe được, không cần lo sẽ làm ồn ông nội, ông nội thì ở lầu hai.”
“Quao, căn phòng thật là đẹp.” Giang Miên Miên nhìn bố trí giống như phòng của một công chúa, thán phục nói.
Úc Thừa thấy cô thích, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không uổng công cậu cố ý đặt tâm tư ra bố trí.
Căn phòng này là sau khi Giang Miên Miên đồng ý với cậu rằng nghỉ hè sẽ tới thủ đô chơi, cậu liền bố trí xong.
“Cừu Non, em có mệt hay không?” Đột nhiên Úc Thừa hỏi.
“Dạ? Sao anh? Anh Úc có chuyện gì không?” Giang Miên Miên có chút nghi ngờ.
“Là mấy người anh em của anh, biết em tới thủ đô, muốn làm đón gió cho em, nếu như em mệt thì anh sẽ hoãn lại, để cho tụi nó hẹn lại ngày khác, nếu như không mệt thì chúng ta đi gặp tụi nó.” Úc Thừa nói như gió thoảng mây bây.
Mới vừa rồi cậu nhận được điện thoại của Trình An, kêu cậu dẫn Cừu Non đi ăn cơm, nhưng cậu sợ Giang Miên Miên quá mệt không muốn ra ngoài, nên không đồng ý ngay.
Giang Miên Miên lắc đầu: “Em không mệt, anh Úc, anh đợi em tắm rồi chúng ta liền đi gặp bạn của anh.”
Cô khó chịu bởi vì xe lửa cứ chạy chạy, ngừng ngừng, lắc lư mới khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận