Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 945 - Sắp xếp tai mắt trong thị trấn.



Tô Uyển Ngọc nghe thấy câu nói kia của bà cụ, mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng cũng không truy cứu.Chỉ cho rằng bà ta thuận miệng nói một câu.Tô Uyển Ngọc đi ra thấy bà cụ mồ hôi nhễ nhại, vô cùng thân thiết hỏi: “Mẹ, mẹ đến rồi . Đúng lúc vài ngày trước mẹ của Vương Lợi mang một quả dưa hấu đến, sáng nay con bảo Trường Hải mang đi ướp lạnh. Con đi bổ ra để mẹ giải khát.”Tô Uyển Ngọc nói xong liền đi vào nhà bếp.“Thôi, Uyển Ngọc con đừng đi. Để thằng cả đi cắt, hai mẹ con chúng ta ngồi nói chuyện một chút.” Bà cụ níu lấy cánh của tay Tô Uyển Ngọc lại, vẻ mặt tươi cười đáp.Bà cụ vừa nói xong, cả nhà Giang Miên Miên lại sửng sốt.Chuyện gì thế này? Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à?Bình thường bà cụ hận không thể đổ hết việc trong nhà cho Tô Uyển Ngọc làm, để con trai bà ta ngồi không. Sao hôm nay lại trái ngược rồi?Tuy rằng Tô Uyển Ngọc ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra, bà để bà cụ kéo đến sofa, theo bà cụ ngồi xuống, cố ý nhướng mày với Giang Trường Hải, cười nói: “Anh Hải, anh nghe thấy chưa? Mẹ bảo anh đi bổ dưa hấu.”Mặc dù Giang Trường Hải không hiểu mẹ mình đang làm trò gì, nhưng vợ ông và mẹ ông quan hệ tốt, sống chung hòa thuận, ông sẽ là người vui nhất, bảo ông đi làm gì cũng được.“Được thôi. Lời mẹ anh nói thì anh phải nghe. Mẹ, bà xã, con gái, mọi người cứ ngồi đây xem ti vi, con đi phục vụ ba vị nữ đồng chí.” Giang Trường Hải cười hì hì, nói xong lập tức chạy xuống nhà bếp.“Uyển Ngọc à, chuyện của con mẹ đã nghe nói rồi. Con thật là lợi hại, vậy mà có thể đến chính quyền thành phố làm việc, con thực sự khiến nhà chúng ta nở mày nở mặt, con đúng là vinh dự của nhà chúng ta.” Bà cụ kéo tay Tô Uyển Ngọc, thái độ thân thiết trước nay chưa từng có.Tô Uyển Ngọc nghe vậy thì hơi sửng sốt, tin tức của bà cụ đúng là nhanh nhạy thật, tin này mới ra chưa được hai ngày mà bà ta đã biết rồi.Tô Uyển Ngọc còn chưa kịp lên tiếng, Giang Trường Hải đang bưng dưa hấu lên nhà đã hỏi.“Mẹ, mẹ cũng lợi hại thật đấy, còn sắp xếp cả tai mắt ở trong thị trấn nữa cơ. Sao mẹ biết vợ con sắp đi thành phố?” Giang Trường Hải ngả ngớn hỏi.Bà cụ nghe vậy, trừng mắt nhìn ông: “Đừng có nói lung tung. Chủ nhiệm Hoàng và đội trưởng Lâm lên trấn họp, nghe phó huyện trưởng nói. Bây giờ tất cả mọi người trong thôn chúng ta đều biết rồi. Chủ nhiệm Hoàng còn bảo người trong thôn chúng ta học tập theo các con, nói các con là, cái gì nhỉ? Có tài nhưng thành công muộn. Bảo bọn họ bây giờ bắt đầu học cũng còn kịp.” Bà cụ truyền đạt lời của chủ nhiệm Hoàng.“Ôi, chủ nhiệm Hoàng này đánh giá chúng ta cao thật đấy.” Giang Trường Hải nghe xong, nhất thời trở nên vui vẻ.Trong hai mươi năm trước đây, ông không thể nào ngờ sẽ có một ngày mình lại trở thành tấm gương của cả thôn. Đúng là muốn người ta không kiêu ngạo cũng khó.“Đương nhiên rồi, chủ yếu là vợ của con ưu tú. Uyển Ngọc à, thời gian này vì để lên thành phố làm việc chắc con đã học tập rất vất vả. Mẹ thấy con gầy hơn lần trước không ít. Lần này mẹ tới, cố ý mua một con gà mái vừa to vừa mập ở thôn chúng ta, tối nay mẹ sẽ hầm canh gà cho con, bồi bổ cho thật tốt.” Bà cụ chỉ tay về phía con gà vừa mới ném ở trong sân, vẻ mặt thương yêu nói.Tô Uyển Ngọc vừa nghe đến canh gà, lập tức nhớ đến canh gà mà mình ăn vụng lần trước khi Giang Miên Miên thi trung học.Bà nuốt một ngụm nước miếng, sờ lên mặt mình, vô cùng tán thành đáp: “Mẹ, mẹ đối xử với con thật tốt. Con cũng cảm thấy hai ngày nay mình gầy đi rồi, con thích nhất là ăn canh gà mà mẹ hầm đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận