Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1031 - Về nhà một cách thật vẻ vang.



“Cảm ơn chị dâu.” Giang Trường Phụng đúng là có hơi khát, cô ấy cầm một miếng dưa hấu lên ăn.“Không sao, khách sáo gì chứ, chúng ta đều là người một nhà.” Tô Uyển Ngọc nhìn Giang Trường Phụng dịu dàng đáp.Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt Giang Trường Phụng cũng đã ba mươi tuổi. Bà vẫn còn nhớ dáng vẻ bận trước bận sau của cô ấy ở phía sau mình lúc bà và Giang Trường Hải kết hôn.“Anh cả, chị dâu, vẫn là dưa hấu ở nhà chúng ta ngon hơn.” Giang Trường Phụng ăn một miếng dưa hấu, vui vẻ nói.Có câu khó mà xa cách cố hương chính là nói đến trường hợp này. Cho dù sống ở bên ngoài vinh quang đến nhường nào, đã ăn bao nhiêu sơn hào hải vị thì những thứ ở quê nhà vẫn luôn là tốt nhất.Giang Trường Hải nhìn em gái, không thể chờ đợi mà hỏi luôn: “Trường Phụng, sao em lại quay về cùng với Miên Miên? Chẳng lẽ những năm nay em vẫn luôn ở Hương Thành?”Đầu óc của Giang Trường Hải rất linh hoạt, lần này con gái của ông đến Hương Thành chơi, ông chỉ cần liên tưởng một chút là có thể đoán được hơn nửa chân tướng.“Đúng vậy. Anh cả, những năm qua em và Mã Lỗi vẫn luôn ở Hương Thành làm việc, cùng nhau sáng lập một công ti. Em vẫn luôn nghĩ rằng mọi người không muốn nhận đứa con gái, em gái là em đây nên vẫn không dám quay về. Cũng may là ông trời rủ lòng thương xót để em gặp được Miên Miên, thông qua Miên Miên em mới biết được, ở nhà vẫn có người nhớ đến em, lo lắng cho em.” Lúc Giang Trường Phụng nói những lời này, không kiềm chế được hai mắt lại đỏ lên.Giang Trường Hải nghe em gái nói như vậy, vô cùng đau lòng: “Trường Phụng, con bé ngốc nghếch này, sao em có thể nghĩ về chúng ta như vậy được chứ? Chúng ta là máu mủ ruột già, sao chúng ta có thể không nhận em? Mặc dù những năm qua cha mẹ chưa từng nhắc đến em, nhưng anh biết rằng trong lòng cha mẹ vẫn luôn nhớ đến em.”“Anh cả, em biết là em nghĩ sai rồi, Miên Miên đã nói với em, nếu không em cũng sẽ không hạ quyết tâm quay về.” Giang Trường Phụng thẳng thắn nói.“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Giang Trường Hải thấy em gái ăn mặc đẹp đẽ, biết rằng những năm qua cô ấy không phải chịu khổ, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn.“Con gái, Trường Phụng, hai người vất vả cả một buổi sáng chắc cũng đã đói rồi. Nào, anh đưa hai đứa ra ngoài ăn cơm, ăn xong chúng ta cùng nhau quay về thôn.” Giang Trường Hải vui vẻ nói.Bọn họ ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh xong, Giang Trường Phụng hỏi Giang Miên Miên: “Miên Miên, cô muốn mua một chút đồ ăn, mua ở đâu vậy?”Trước kia lúc Giang Trường Phụng ở thôn Thạch Kiều cũng chưa từng đến thành phố. Cô ấy không quen lắm với bên này.“Cô út, ở đây nếu muốn đi mua đồ chúng ta phải đến cung tiêu xã, ở ngay con đường trước cửa nhà cháu. Cô muốn mua gì vậy? Cháu đưa cô đi.” Giang Miên Miên chỉ vào con phố cách đó không xa nói.Giang Trường Hải nắm tay Tô Uyển Ngọc đi ở phía trước, ông nghe được cuộc đối thoại của hai người, quay đầu hỏi: “Trường Phụng, em muốn mua cái gì? Nhà chúng ta cái gì cũng có.”“Anh cả, đã lâu lắm rồi em không về, lần này quay về cũng không thể đi tay không, em muốn mua ít đồ ăn mang về cho người trong thôn.”Giang Trường Phụng biết năm đó mình bỏ đi không vẻ vang gì, những người phụ nữ lắm miệng trong thôn đó thấy mình quay về chắc chắn sẽ bàn tán sau lưng.Cô ấy định lần này sẽ mua một vài thứ quay về, chặn lại cái miệng của bọn họ.“Được! Em gái của chúng ta kiếm được nhiều tiền, phải về nhà một cách thật vẻ vang.” Giang Trường Hải cũng biết cô ấy băn khoăn điều gì, xung phong dẫn đầu đi ở phía trước.Bọn họ đi đến cung tiêu xã, Giang Trường Phụng nhìn qua các loại đồ ăn vặt trên quầy hàng: “Cô à, làm phiền cô gói hết tất cả những loại bánh ngọt và kẹo đắt tiền nhất ở đây lại cho tôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận