Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 520. Mở phòng thí nghiệm

Vì cô ta bất giác nhớ đến Giang Miên Miên cũng là người sống lại, chuyện về nhân sâm chắc chắn cô còn biết rõ hơn cô ta.
Suy nghĩ kỹ lại thì nhà bọn họ cũng không được coi là quá thua thiệt.
Hơn nữa bây giờ nhà bọn họ đã có khoản tiền vốn này, sau này cô ta cũng sẽ có vốn làm ăn. Chỉ có điều cô ta không cam lòng để chi thứ ba được chia không năm trăm đồng.
Cho dù cô ta có đem tiền này đi đốt cũng không muốn để người của chi thứ ba chiếm món lợi này.
Thật đáng ghét.
Còn nữa, cô ta nhớ rằng đời trước chi thứ nhất bán cây nhân sâm này chỉ được một nghìn đồng.
Hơn nữa còn bán suốt mấy ngày mới bán được.
Chẳng lẽ đời trước bác cả nói dối lừa ông bà nội và bọn họ, nói bớt đi năm trăm đồng?
Chiêu Đệ cười lạnh: Đúng, nhất định là như vậy.
Nhưng không ngờ rằng thị trấn nhỏ có ít người giàu, nếu như thực sự bán theo giá thị trường thì căn bản là không bán được. Đời trước Giang Trường Hải có thể bán được một nghìn đồng cũng đã rất tốt rồi.
Lúc này, chi thứ ba ở cách bọn họ một bức tường cũng đang vô cùng vui vẻ. Tôn Lệ Hà cầm tiền trên tay, cười híp mắt.
“Ha ha, Trường Đào, nhân sâm kia đúng là có giá, bán được hơn một nghìn đồng. Chúng ta bây giờ đã là người có tiền rồi.” Tôn Lệ Hà kích động đến mặt đỏ bừng.
“Đúng vậy. Anh cứ nghĩ rằng được chia hai, ba trăm đồng là được rồi, không ngờ rằng lại được chia đến năm trăm đồng. Vợ à, em mau nghĩ xem bây giờ chúng ta có nhiều tiền như vậy thì nên mua những gì?” Giang Trường Hà vui vẻ nói.
“Trường Đào, em thấy chúng ta trước tiên nên cầm số tiền này lên trấn ăn một bữa ngon, trải nghiệm, tự khao mình một chút.” Tôn Lệ Hà nuốt một ngụm nước miếng đề nghị.
Mấy ngày nay nhà họ Giang không có thịt ăn, Giang Trường Đào cũng rất thèm, hai vợ chồng ăn nhịp với nhau, ra ngoài gọi hai đứa con trai về, một nhà bốn người len lén đi lên tiệm cơm quốc doanh trên trấn cải thiện bữa ăn.
Giang Trường Hải từ thôn Thạch Kiều quay về, Tô Uyển Ngọc thấy trên tay ông cầm trứng gà, vội vàng nhận lấy: “Anh Hải, bây giờ nhà chúng ta cũng không cần mua trứng gà nữa, những thứ lần trước mẹ mang đến còn chưa ăn hết, cộng thêm những thứ này nữa đã đủ ăn nửa tháng rồi.”
“Bà cụ đồng ý cho thì chúng ta cứ lấy đi. Bây giờ địa vị của con gái trong lòng mẹ cũng tương đương với hai đứa cháu trai bảo bối của bà rồi. Có thứ gì tốt cũng nhớ đến con bé.” Giang Trường Hải vô cùng hài lòng.
Sau khi Giang Trường Hải vào nhà, không nhìn thấy Giang Miên Miên liền nghi hoặc hỏi: “Hử? Con gái đâu rồi?”
“Ngủ trưa.” Tô Uyển Ngọc nhìn qua cửa phòng Giang Miên Miên, nhẹ giọng nói.
Mà trên thực tế, Giang Miên Miên đang ở trong không gian hệ thống vừa làm xong bài kiểm tra tiếng Anh và tiếng Hàn, lại lấy được thêm mười điểm trí lực.
Hai ngoại ngữ này cô vốn đã biết nên học rất nhanh.
Trí nhớ (200): 147
Khả năng quan sát(200): 129
Lực chú ý(200): 128
Khả năng suy nghĩ(200): 128
Trí tưởng tượng(200): 130.
Giá trị trí lực trung bình: 132.4( trí lực ưu dị 120-140)
Trí lực còn lại:20
Hệ thống thấy cô giữ lại nhiều điểm trí lực như vậy, đột nhiên nhảy ra ngoài: “Kí chủ, không phải cô muốn nghiên cứu phương tiện truyền đạt sao, có thể mở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm rồi. Phải biết rằng nghiên cứu phương tiện truyền đạt cần làm càng sớm càng tốt, chỉ có tích lũy đầy đủ kinh nghiệm, mới có thể tiến về phía trước trong sự tìm tòi. Hơn nữa chỉ cần một điểm trí lực là đã có thể thí nghiệm một hạng mục rồi, cực kỳ có lợi.”
Giang Miên Miên nghe đề nghị quá mức nhiệt tình này của hệ thống, vô cùng cẩn thận mà lắc đầu: “Không cần, bây giờ ta vẫn chưa vội làm thí nghiệm, đợi đến khi điểm trí lực cao hơn một chút nữa, làm thí nghiệm cũng có thể chắc chắn hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận