Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 889 - Làm một mạch ba ngày



Tất cả mọi người đều duỗi cổ, ai ai cũng tò mò nhìn ngó, ngay cả thôn trưởng cũng hết sức tò mò, nhìn chăm chú."Chị Quế Hoa à, cái mũ này của mọi người sao lại còn có cả quạt nữa? Đội lên hẳn rất mát mẻ đi?""Đó cũng là, đặc biệt mát luôn, chẳng nóng tẹo nào, thời tiết như này tôi cũng có thể làm một mạch ba ngày!" Trương Quế Hoa cố ý điều chỉnh vành mũ, giọng điệu khoa trương.Người trong thôn đáp: "Trời ạ, cái mũ này là đồ chơi Miên Miên cầm về từ Thủ đô à? Giá trị chắc không ít tiền đâu ha?""Đương nhiên phải đáng giá tiền rồi, không thấy cái quạt điện nhỏ ong ong chuyển động này sao, chỉ riêng cái quạt nhỏ này đã không rẻ gì, mỗi tội đây không phải là đồ mua, là cháu gái của tôi tự nghiên cứu ra đấy. Ây da, đứa cháu gái này của tôi ấy à, từ nhỏ đã hiếu thảo rồi, con bé vẫn nhớ chuyện tôi với ông nó xuống đồng làm việc nên cố ý thiết kế ra cái mũ này cho hai người chúng tôi đó." Trương Quế Hoa kiêu ngạo khoe khoang với người trong thôn.Người trong thôn nghe thấy Giang Miên Miên cố ý thiết kế mũ cho bọn họ thì hâm mộ đến đỏ mắt, đứa nhỏ này thật sự vừa có tiền đồ lại còn hiếu thảo, sau này chắc chắn sẽ không sai được, nhà họ Giang có đứa cháu ngoan như vậy, thời gian hưởng phúc còn ở đằng sau kia kìa.Trương Quế Hoa thấy thôn trưởng đứng ở trên bờ ruộng, nhớ đến đại hội tuyên dương ngày mốt, bà ta vội vàng gân giọng hô: "Thôn trưởng, ngày mốt cả nhà chúng tôi xin nửa ngày nghỉ nhé."Thôn trưởng nghe thấy cả nhà bọn họ đều muốn xin phép nghỉ thì dò hỏi: "Thím Quế Hoa, trong nhà có chuyện gì à? Sao lại đột nhiên muốn xin nghỉ?""Ấy, nhà tôi thì có chuyện gì chứ? Chuyện đại hội thôi, đứa nhỏ Miên Miên này không phải thi được Trạng Nguyên thành phố sao, lãnh đạo trong trấn nhất định phải mở cái đại hội tuyên dương cho con bé. Tôi làm bà nội Miên Miên, đương nhiên phải tự mình đến." Trương Quế Hoa to tiếng giải thích, ngầm khoe khoang.Thôn trưởng nghe được lời này thì ánh mắt sáng lên: "Mở đại hội tuyên dương à? Đó đúng là việc lớn rất tốt, Miên Miên là Trạng Nguyên nhỏ của thôn Thạch Kiều chúng ta, mở đại hội tuyên dương cho con bé, người thôn Thạch Kiều chúng ta cũng phải đến giữ thể diện cho con bé.""Đúng, thôn trưởng nói đúng, thím Quế Hoa, đây không chỉ là việc của Miên Miên mà còn là chuyện tốt của cả thôn Thạch Kiều chúng ta, đến lúc đó chúng ta cũng đến giữ thể diện cho Miên Miên.""Đúng đúng, chúng tôi cũng đi, thôn trưởng, nhà chúng tôi cũng xin nghỉ nửa ngày."Những người khác trong thôn nghe thấy chuyện vinh dự lại nở mày nở mặt này cũng nhao nhao xin nghỉ, muốn đi qua xem náo nhiệt theo.Mặc dù mấy ngày nay đúng là ngày mùa, nhưng thôn trưởng Lâm vẫn cảm thấy vào trong huyện tham gia đại hội tuyên dương Giang Miên Miên, tăng thể diện cho thôn Thạch Kiều quan trọng hơn.Giang Miên Miên là người trong thôn mình, các bác các chú các cô các thím bọn họ không đi giữ thể diện cho con bé thì thế nào cũng nói không nổi.Ông ấy dứt khoát vung tay lên, sảng khoái nói: "Còn xin nghỉ cái gì? Chuyện của Miên Miên chính là chuyện của thôn Thạch Kiều chúng ta, tôi quyết định, ngày kia, toàn thôn chúng ta sẽ tham gia đại hội tuyên dương của Miên Miên, kết thúc đại hội tuyên dương rồi trở về xuống đồng làm việc sau.""Ồ, thôn trưởng, thật tốt quá.""Thôn trưởng, quyết định này của ông quá sáng suốt."Thôn trưởng thấy bọn họ hưng phấn như vậy thì vội vã duỗi tay đè ép: "Được rồi, được rồi, yên lặng đi. Chúng ta đã chốt rồi đấy, ngày kia tham gia đại hội tuyên dương, xế chiều hôm nay và ngày mai chúng ta phải làm nhiều việc hơn một chút, bù lại tiến độ.""Thôn trưởng, ông yên tâm đi, chúng tôi biết mà." Người trong thôn cũng rất sảng khoái đáp ứng."Biết là tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận