Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 836 - Ân cần đến không thể tưởng tượng



“Tốt, tốt, Miên Miên thật giỏi, thật lợi hại, cháu là niềm tự hào của nhà họ Giang chúng ta.” Vẻ mặt Giang Đại Sơn vui mừng đưa tay xoa xoa đầu Giang Miên Miên, kích động đến mức tay cũng run rẩy.Hai vợ chồng Giang Trường Hà cũng thấy rất mừng thay cho chi thứ nhất. Đứa bé Miên Miên này càng ngày càng có tiền đồ, tuổi còn nhỏ mà đã trở thành trạng nguyên thành phố.Sau này thi lên đại học sẽ còn lợi hại hơn nữa, Nguyên Bân có một người chị họ giỏi giang như vậy, sau này nếu như có chuyện gì thì cũng có người giúp đỡ.Hai vợ chồng của nhà ba cũng cực kỳ vui mừng, bọn họ bây giờ rất mong cả nhà anh cả sống thật tốt, Giang Miên Miên càng ngày càng có tiền đồ rồi.Từ khi cả nhà anh cả đồng ý cho hai đứa con trai của mình đến nhà bọn họ ăn ở, hai người liền biết rằng cả nhà anh cả không phải người không có tình nghĩa. Bọn họ sống càng tốt, sau này hai người cũng có thể làm phiền nhiều hơn.“Cha mẹ, anh cả, Miên Miên, chúng ta mau vào nhà đi, đứng ở bên ngoài nóng lắm.” Tôn Lệ Hà nhiệt tình nói.“Đúng đúng, vào nhà rồi nói. Xem mẹ kìa, vui mừng đến mức quên cả nóng.” Vừa rồi bà cụ chạy vội về nhà, lại đứng ở trong sân một lúc lâu, bây giờ mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời cảm thấy nóng không thở nổi.Cả nhà đi vào trong, Tôn Lệ Hà hiếm khi lấy ra được quýt mà Giang Trường Đào mua cho mẹ con bà ta, bóc một quả đưa cho Giang Miên Miên.“Nào Miên Miên, ăn một quả quýt giải khát đi.” Tôn Lệ Hà hết sức ân cần nói.Giang Miên Miên nhìn quả quýt trước mặt, có chút kinh ngạc nhìn thím ba của cô.Thực sự không phải cô phản ứng khoa trương, cô lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được ăn đồ ăn của chi thứ ba. Sao có thể khiến cô không kinh ngạc.Vẻ mặt của Giang Miên Miên đương nhiên là không tránh được ánh mắt của Tôn Lệ Hà, nhưng da mặt của bà ta còn dày hơn tường thành, sắc mặt không hề thay đổi.Đưa quả quýt xong, bà ta lại rót nước sôi để nguội cho Giang Trường Hải, ân cần đến không thể tưởng tượng được.Tuy rằng Tôn Lệ Hà keo kiệt, nhưng bà ta cũng biết ở cái nhà này nên nịnh bợ ai. Bà ta lấy ra tổng cộng ba quả quýt, cho ông bà cụ và Giang Miên Miên mỗi người một quả.Giang Miên Miên tách quả quýt ra ăn một miếng, ồ, không ngờ cũng rất ngọt.Giang Nguyên Bân được Triệu Tiểu Quyên ôm vào lòng, ngước mắt nhìn Giang Miên Miên ăn quýt, nước miếng cũng chảy ra.Giang Miên Miên nhìn bộ dạng thèm ăn của cậu bé, cười cười bóc lấy một miếng, xé ra từng miếng nhỏ để cậu bé ăn.Giang Nguyên Bân cắn một miếng nhỏ, ánh mắt vui vẻ cong lên.Triệu Tiểu Quyên thấy vậy, vội vàng nói: “Nguyên Bân, chị cho con đồ ăn thì con phải nói gì nào?”Giang Nguyên Bân mới được ăn một miếng quýt, vẫn đang vui vẻ. Bây giờ nghe mẹ mình nói vậy, cậu bé khoanh hai cánh tay nhỏ bé lại với nhau, giọng nói non nớt: “Cảm ơn chị ạ.”“Ngoan lắm, không cần cảm ơn.” Giang Miên Miên sờ lên gương mặt non mềm nhỏ nhắn của cậu bé, cười đáp.Tôn Lệ Hà nhìn Giang Miên Miên lấy quýt đút cho cậu bé ăn, âm thầm bĩu môi, đúng là một thằng nhóc tốt số.Đợi khi nó trưởng thành, Giang Miên Miên cũng lập nghiệp rồi, sau này chắc chắn có thể nương nhờ không ít việc. Không giống nhà bọn họ, trước đây phải chịu nhiều khổ cực như vậy.Giang Trường Hải thấy con gái mình như một người chị cả chăm sóc em trai thì rất vui mừng, con gái của ông trưởng thành thật rồi.Sau đó quay lại nhìn cha mẹ, lấy tiền trong túi ra đưa cho bà cụ: “Cha mẹ, lần này Miên Miên thi được hạng nhất toàn thành phố, trường Nhất Trung của thị trấn và trường Nhị Trung mà con bé sắp đến học đều cho tiền thưởng, ba trăm đồng này là Miên Miên hiếu kính cho cha mẹ.”Bà cụ lập tức bị chấn động đến trợn tròn mắt: “Ba trăm đồng?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận