Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 773 - Đánh vào nhà họ Tề



Sau đó, ánh mắt nhìn Úc Thừa có chút sắc bén: “Tiểu Thừa, vài ngày trước con trai lớn của nhà họ Tề bị tố cáo là báo cáo láo giá trị sản lượng, chuyện này có phải do cháu làm không?”“Ông nội, là do cháu làm. Nhưng cháu không phải cố ý trả thù, cháu có đầy đủ bằng chứng cụ thể.” Úc Thừa nghe thấy câu hỏi của ông Úc, vô cùng thoải mái mà thừa nhận.Nhìn vẻ mặt thản nhiên của cậu, ánh mắt của ông Úc cũng hòa hoãn lại, vỗ lên bả vai của cháu trai: “Làm không tệ, chuyện báo cáo láo giá trị sản lượng này đúng là nên đánh vào nhà họ Tề một chút.”Khen Úc Thừa xong, ông Úc cầm điện thoại trên bàn sách lên quay số.Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, sau khi ông Úc tự giới thiệu, không bao lâu sau ông cụ Tề đã qua nghe điện thoại.“Ông Úc à, có tin tức gì tốt sao?”“Lão Tề, là một tin xấu, chuyện lão đại nhà ông chuyển thành chính thức phải tạm thời gác lại sau.” Giọng nói của ông Úc không nóng không lạnh.Ông cụ Tề nghe vậy, lập tức có chút căng thẳng, chuyện gì thế này? Chuyện này trước đây vốn là việc ván đã đóng thuyền rồi, sao bây giờ lại tạm thời gác lại sau chứ?Ông cụ Tề cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ, không lẽ nhà mình đã đắc tội với ai rồi?Ông ta thận trọng dò hỏi: “Ông Úc, chúng ta cũng là bạn bè lâu năm rồi, chẳng hay ông có thể nói cho tôi biết chỗ nào có vấn đề được không?”“Lão Tề à, tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ. Bản thân ông thì tu dưỡng rất tốt, nhưng nhà ông lại quản lý không được. Có thời gian thì dạy dỗ con cháu thật tốt, nếu không sớm muộn gì chúng cũng gây ra đại họa cho ông.” Ông Úc nói những lời này xong, không đợi đối phương tiếp tục hỏi đã trực tiếp cúp điện thoại.Ông cụ Tề cầm điện thoại, suy nghĩ tỉ mỉ lời nói vừa rồi của ông Úc, vẻ mặt âm trầm.Gọi điện thoại cho ông cụ Tề xong, Úc Thừa thấy không còn việc gì nữa liền ra khỏi phòng sách.Cậu suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Giang Miên Miên: “Cừu Non, đang làm gì vậy?”“Em đang xem ti vi, anh Úc, anh giúp em tìm được những quyển sách đó rồi sao?” Giang Miên Miên quan tâm hỏi.Úc Thừa nghĩ đến cuộc nói chuyện của mình và ông Úc, sợ Giang Miên Miên để ý bèn cố ý thông báo trước: “Miên Miên, anh gọi điện cho em là để nói với em chuyện này, ông nội đã biết chuyện anh tìm sách cho em rồi, ông biết em muốn nghiên cứu tấm pin năng lượng mặt trời nên hết sức ủng hộ quyết định của em. Ông nói sách mà em cần ông sẽ tìm cho em.”“À, là chuyện này hả? Không sao đâu anh Úc, ông nội Úc biết thì biết thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.” Giang Miên Miên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng.Cô không hề để ý việc ông Úc biết chuyện này, cô chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, bản thân bị người ta đả kích, giống như Long Ngạo Thiên nói xằng nói bậy trong tiểu thuyết, có chút cảm giác như hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.“Em không để ý là tốt rồi, ông nội tìm sách chắc chắn là có thể tìm toàn diện hơn anh một chút, cũng tiện cho em học tập, nghiên cứu hơn.”“Ừ, em biết rồi anh Úc.”Giang Miên Miên cũng hiểu đạo lý này, lấy thân phận của ông Úc, tìm những tài liệu này còn ung dung hơn Úc Thừa nhiều.Hai người nói chuyện một lúc rồi tắt điện thoại.Một tuần sau khi hai người nói chuyện điện thoại, vào một buổi sáng chủ nhật, có người đến gõ cửa nhà Giang Miên Miên.Giang Trường Hải đi ra mở cửa thì thấy một cậu thanh niên trẻ mặc quần áo công nhân, ôm một cái hòm lớn đứng ở trước cửa nhà mình.“Cậu là...” Giang Trường Hải nghi hoặc hỏi.“Chào chú, cho hỏi đây có phải nhà của Giang Miên Miên không?” Cậu nhân viên khách sáo hỏi.“Đúng vậy, con bé là con gái tôi, có chuyện gì không?” Giang Trường Hải dò hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận