Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1103 - Cung phụng giống hệt như tổ tông



'Miên Miên, chúc mừng em đạt được hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học nhé, em thật sự làm anh rất kinh ngạc đó, em muốn quà gì thì cứ thoải mái nói với anh Trình An nhé.'Giang Miên Miên đọc xong lời nhắn của Trình An, vừa định đặt máy nhắn tin xuống thì nó lại bắt đầu vang lên.Máy nhắn tin reo vang một lúc mới dừng lại.Giang Miên Miên nhìn vào, hóa ra là Đường Lâm, Hứa Thành còn có cả Hà Bình bọn họ gửi lời nhắn đến, ý của tin nhắn cũng không khác với Trình An là bao, cũng đều là hỏi mình muốn quà gì hoặc là đợi đến khi mình lên thủ đô thì sẽ mời mình ăn một bữa để chúc mừng.Giang Miên Miên đoán bọn họ chắc chắn là biết được tin tức từ chỗ Úc Thừa, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không gửi lời nhắn cho mình vào cùng một khoảng thời gian.Giang Miên Miên vui vẻ mà đọc từng lời nhắn một, cô đều có thể tưởng tượng ra được nét mặt của bọn họ khi nói ra những lời này, sự quan tâm của những người anh này với mình khiến cho trái tim cô thấy ấm áp.Buổi tối, cụ nhà cùng với hai cô con dâu làm một bàn tiệc thịnh soạn để cúng bái tổ tiên, do Giang Đại Sơn cùng với ba đứa con trai cùng thắp hương cho tổ tông, cảm ơn sự phù hộ của tổ tông, hy vọng các tổ tông ở trên trời có thể phù hộ cho thiên tài nhí này của nhà họ Giang.Lúc ăn cơm, Giang Miên Miên thấy mấy đứa cháu trong nhà đều đang kiểm bát, bưng đồ ăn, cô cũng hí hửng đi tới chuẩn bị giúp việc.Nhưng còn chưa đợi cô kịp đụng vào dĩa thức ăn đã bị cụ nhà sốt sắng hét to kêu dừng lại."Miên Miên, đừng động vào, để đấy cho chị cả con cầm, chiếc dĩa ấy vừa mới múc đồ ăn lên đấy, để bỏng đôi bàn tay quý giá của con thì biết phải làm sao đây?" Cụ nhà đi tới, kéo lại bả vai của Giang Miên Miên, mặt mũi đầy căng thẳng.Đại Nha nghe thấy lời bà nội nói, chẳng những là không giận mà trái lại mặt mũi còn tươi cười đi tới, đem chiếc dĩa mà ban nãy Giang Mien Miên có ý định bưng lên: "Miên Miên, bà nội nói đúng đó, những việc thế này cứ để tụi chị làm thôi được rồi, em đừng để mình bị bỏng tay."Đại Nha nói xong liền bưng dĩa lên rồi rời đi."Miên Miên, cháu ngoan ngoãn ra ngoài ngồi đợi ăn cơm là được rồi, trong nhà bếp không cần cháu giúp đỡ đâu." Hiện tại cụ nhà đối với Giang Miên Miên giống hệt như là đang bảo vệ văn vật gì đó dễ vỡ."Vậy được rồi, ghế ở bên ngoài không đủ, để cháu khiêng thêm hai cái ghế ra ngoài." Giang Miên Miên vừa nói vừa muốn khiêng ghế trong phòng ra ngoài."Đừng động vào nó Miên Miên, chiếc ghế này lát nữa nội sẽ để Nhị Nha khiêng ra, chiếc ghế này lâu đời nên lỏng lẻo mất rồi, đừng để bị kẹp tay." Cụ nhà lại lên tiếng ngăn cản."Bà nội, cháu không phải là trẻ con nữa, sẽ không để kẹp tay đâu ạ." Giang Miên Miên thấy cụ nhà không cho mình đụng tay vào chuyện gì, làm cô có chút dở khóc dở cười."Ngoan, nghe lời nội, ra ngoài đợi ăn cơm đi nhé." Cụ nhà kéo lấy Giang Miên Miên, sau khi để cô ngồi cạnh Giang Đại Sơn xong mới lại trở vào nhà bếp tiếp tục bận rộn.Lúc ăn cơm, cụ nhà lại càng là không ngừng gắp rau gắp thịt vào trong bát Giang Miên Miên.Thấy trong bát cô hết cơm, ngay lập tức kêu Đại Nha đến xới cơm cho cô, đối với cô phải gọi là cực kỳ ân cần, tưởng chừng như chỉ thiếu một tấm bài vị rồi đem cô cúng bái như tổ tông vậy.Giang Miên Miên sau khi cự tuyệt không kết quả bèn ngoan ngoãn buông xuôi bỏ mặc, dù sao thì cô cũng không ở nhà được mấy ngày, cụ nhà vui vẻ là được.Trong cả bữa cơm, tất cả chủ đề nói chuyện của nhà họ Giang cũng đều là vây quanh Giang Miên Miên, đem cô thổi phồng đến mức trên trời có lòng đất không.Ăn cơm xong, người lớn nhà họ Giang thì ngồi trong nhà chính, bàn bạc hai ngày sau tổ chức tiệc cơ động cần phải chuẩn bị những thứ gì, còn những đứa cháu trong nhà thì lại vây xung quanh Giang Miên Miên."Miên Miên, em học thế nào thì mới có thể thi được kết quả tốt như vậy thế? Chị nghe giáo viên trong trường nói, đề thi tuyển sinh đại học năm nay khó nhằn dữ lắm." Nhị Nha mặt mũi đầy sung bái hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận