Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1106 - Làm việc



Dáng vẻ hào khí kia, giống như là đồ được đưa tới miễn phí, không mất tiền vậy.Bởi vì bày tiệc cơ động (có mấy dãy bàn tiệc dài, ai đến trước thì ăn trước) là một công trình trình lớn, số lượng mì gạo, thịt, rau không phải là nhỏ, mặc dù trong siêu thị nhà họ Giang có rất nhiều thứ, nhưng cũng có một vài món đồ phải ra ngoài mua.Mấy ngày nay Giang Trường Hải dẫn hai anh em chạy đi chạy lại giữ huyện và thành phố không ít, rốt cuộc vào thứ sáu đã chuẩn bị đầy đủ hết tất cả mọi thứ.Sáng sớm thứ bảy, cánh phụ nữ nhà họ Giang liền làm việc với khí thế ngất trời.Mới vừa làm chưa được bao lâu là người trong thôn đã đều cầm bàn ghế, còn có cả bát đũa, đĩa nhà mình chạy tới.Tất cả mọi người đặt hết bàn ghế nhà mình ở trong sân nhà họ Giang, những người tới chậm chút nhìn trong sân bày chật kín, liền trực tiếp đặt ở hai bên đường bên ngoài sân nhỏ nhà họ Giang.Còn cánh đàn ông bận rộn ở bên ngoài, phụ nữ rửa tay ở bên cạnh giếng rồi vào phòng bếp phụ giúp một tay.Bởi vì phòng bếp nhà họ Giang không lớn, cho nên ngày hôm qua ba anh em Giang Trường Hải đã cố ý dựng một phòng bếp đơn sơ chỗ góc sân, hai phòng bếp cùng nhau nấu thức ăn, hiệu suất cao hơn.“Thím Giang, đây đều là rau ở ruộng nhà tôi, đúng lúc hôm nay làm tiệc rượu, cũng có thể góp chút rau.”“Thím, còn đây là nhà cháu, một lát nữa rửa đi là có thể trực tiếp cho vào nồi.”“Êy, tốt, đều để đó đi.” Mặt Trương Quế Hoa tươi cười chỉ vào một cái chậu lớn ở bên cạnh phòng bếp, bên trong đó toàn là đủ loại rau xanh, tất cả đều là người trong thôn mang tới.Thả rau vào trong chậu, các cô gái túm năm tụm ba lại, vừa làm việc vừa trò chuyện.“Này, thím ơi, sao không thấy bọn Miên Miên đâu thế? Chưa dậy hả?” Mấy người phụ nữ trong thôn vừa cắt thịt vừa quan sát ra bên ngoài, nhà họ Giang có nhiều trẻ con như vậy, nhưng bây giờ lại không thấy đứa nào cả.“Mấy đứa Miên Miên đi theo mấy người thằng cả ra ngoài bắt cá rồi, trẻ con ham náo nhiệt mà.” Khi bà cụ nói tới Giang Miên Miên thì vẻ từ ái trên mặt như muốn tràn lan ra.“Thím Giang, cháu rất hâm mộ thím đó, có một cô cháu gái khôn khéo, hiểu chuyện, lại thông minh như vậy, sau này đứa nhỏ Miên Miên kia lên thủ đô học đại học, có khi tốt nghiệp xong là được ở lại thủ đô đó.”“Thủ đô là nơi ở của chủ tịch chúng ta, có khi Miên Miên còn có thể gặp được chủ tịch cũng nên.”“Còn không phải sao, đứa nhỏ Miên Miên này thật đúng là phượng hoàng vàng bay ra từ vùng núi hẻo lánh này của chúng ta mà, thôn Thạch Kiều chúng ta có một đứa trẻ lợi hại như thế, chúng ta cũng có thể hưởng sái chút vinh quang rồi.”Mấy người phụ nữ bận rộn náo náo nhiệt nhiệt ở trong phòng bếp, mấy người Giang Trường Hải xách từng thùng từng thùng lớn cá và tôm về.Đều nói nhiều người dễ làm, phần lớn phụ nữ trong thôn làm xong công việc trong nhà xong thì đều tới hỗ trợ nhà họ Giang.Hai phòng bếp cùng nhau nổi lửa, mới mười giờ, phần lớn món ăn trong tiệc rượu đã được làm ra tất cả.Hơn mười giờ, các vị khách cũng lục tục đến, Giang Miên Miên và cha cô đứng ở cửa đón khách, Giang Đại Sơn đứng dẫn theo hai con trai chiêu đãi khách khứa ở trong sân.Giang Miên Miên mới vừa đón một người thân của cha cô vào sân, cô vừa quay người lại đã nhìn thấy giáo viên tiểu học của cô, Mạnh Vệ Đông và Lưu Văn cùng tới.“Cha, giáo viên tiểu học của con tới kìa.” Giang Miên Miên nói một tiếng rồi lập tức chạy tới.“Thầy Lưu, thầy Mạnh, đã lâu không gặp, các thầy có khỏe không ạ?” Giang Miên Miên nhìn hai thầy với ánh mắt lấp lánh, quan tâm hỏi.“Các thầy rất khỏe, Miên Miên, chúc mừng em đã thi được thủ khoa đại học toàn quốc, em thật là giỏi, không làm cho các thầy thất vọng, đúng là quá làm vẻ vang cho tiểu học Công Xã của chúng ta mà.” Lưu Văn nhìn Giang Miên Miên, kích động mặt đỏ rần rần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận