Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 295. Một mình nói chuyện với Miên Miên

Giang Miên Miên nhẹ giọng giải thích: "Khụ, Chiêu Đệ, ý của anh Úc là khi ăn cơm thì không nên nói chuyện đâu."
"Ồ". Chiêu Đệ nhất thời ngượng ngùng im lặng, nhưng cũng không cảm thấy Úc Thừa cố ý làm khó mình.
Cô ta biết những gia đình có tiền có rất nhiều quy tắc, nên con cái của họ lớn lên mới trông có giáo dục, có khí chất như vậy.
Mấy người ngồi ăn cơm một lúc, Giang Miên Miên đã quên mất chuyện này, lên tiếng hỏi: "Anh Úc, các anh đã tựu trường chưa?"
"Tựu trường rồi, là anh xin nghỉ phép để đến đây." Úc Thừa nhàn nhạt nói.
"Ồ."
Giang Miên Miên gật nhẹ đầu, cũng không nói mấy lời vô dụng như là học sinh thì nên cố gắng học tập gì đó, càng không hỏi cậu đến đây để làm gì.
Ngược lại Úc Thừa nhìn thấy cô gẩy cơm trong bát, liền nhíu mày hỏi: "Sao em không hỏi anh đến đây làm gì?"
Vẻ mặt ấy cứ như thể muốn nói: "Cừu Nhỏ, em không quan tâm anh.”
Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to, vô cùng có lí hỏi: "Vậy anh đến đây làm gì?"
Chiêu Đệ với hai đứa Chí Văn Chí Võ cũng chớp mắt nhìn về phía Úc Thừa, bọn chúng cũng muốn biết nha.
Úc Thừa lại lạnh nhạt nhả ra ba chữ: "Không thể nói."
Giang Miên Miên: "......"
Vậy anh còn hỏi làm quái gì!
Cô biến tức giận thành cơm, từng miếng từng miếng lớn nuốt xuống, đem cơm nhét đến phồng má, liền thấy Úc Thừa cười hai tiếng trầm thấp.
Cảnh này khiến trong lòng Chiêu Đệ cảm thấy rất khó chịu, quả nhiên đối xử với người có ơn cứu mạng đúng là rất khác biệt.
Ăn cơm xong, Chí Văn hưng phấn nhìn Úc Thừa nói: "Anh Úc, chúng ta chơi trò cảnh sát bắt kẻ gian đi."
"Đúng, đúng, anh Úc, chúng ta đi tìm các bạn học lớp bọn em đến chơi cùng, càng đông càng vui." Chí Võ cũng liên tục gật đầu.
Úc Thừa không hứng thú nói: "Bọn em chơi một mình đi, anh còn có việc."
Hai đứa bé trai nghe vậy, liền ngoan ngoãn chơi một mình, chỉ có Chiêu Đệ đứng im không di chuyển.
Cô ta muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh đối phương nhiều hơn một chút để bồi dưỡng tình cảm.
Úc Thừa chỉ liếc qua cô ta một cái, không khách sáo mở miệng đuổi người: "Em cũng đi đi, anh có chuyện muốn nói riêng với Miên Miên."
Chiêu Đệ vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Anh Úc, em muốn ở cùng với anh và chị ba, em sẽ không lên tiếng làm phiền anh chị nói chuyện đâu."
Giang Miên Miên không ngờ hành trình của Úc Thừa lại vội vàng như vậy, chỉ ở đây ăn được một bữa cơm trưa, buổi tối đã phải ngồi máy bay quay về thủ đô rồi.
Nghĩ đến việc cậu bận rộn như vậy còn dành thời gian đến thăm mình, Giang Miên Miên nói không cảm động thì là giả rồi.
Hai người đã một thời gian dài không gặp nhau, cô cũng muốn được ở bên cạnh Úc Thừa lâu hơn một chút, vậy là nghĩ một lúc rồi nói: "Hay là chiều nay em xin nghỉ thêm nửa buổi nữa, cũng anh đi đến nông trường thăm cậu nhé."
Nghe vậy, lúc đầu Úc Thừa hơi sửng sốt, kế đó liền lén nhếch môi: "Không được đâu, Cừu Nhỏ, anh sẽ trực tiếp từ nông trường bay thẳng về thủ đô luôn, sẽ không quay lại trấn trên nữa, em cứ ngoan ngoãn ở trường chăm chỉ học hành đi."
"Vậy cũng được." Giang Miên Miên hơi nhăn đôi mày nhỏ tinh xảo nhìn Úc Thừa, trên mặt lộ rõ vẻ lưu luyến không rời.
Tim Úc Thừa đột nhiên mềm mại như nước, hiếm khi nhẹ giọng dỗ dành cô: "Đừng buồn, đợi đến khi em nghỉ hè, anh sẽ đến đón em lên thủ đô chơi."
Nghe vậy, Giang Miên Miên không hề do dự gật đầu: "Được ạ, vậy nghỉ hè em đợi anh đến đón đấy."
Cô xuyên không quay về đã lâu như vậy, vẫn chưa được đi chơi xa, nơi xa nhất cô từng đi chắc là trấn trên rồi.
Bây giờ có cơ hội đi xem thử xem thủ đô của thời đại này có dáng vẻ như thế nào, biết đâu còn có thể gặp được vị lãnh tụ vĩ đại nào đó cũng không chừng.
Úc Thừa thấy cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đồng ý nhanh như vậy, thầm nghĩ tiểu nha đầu này đúng là không có lòng cảnh giác, bị cậu bắt tới thủ đô rồi đem bán chắc có lẽ còn đếm tiền giúp cậu nữa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận