Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 254. Cẩn thận không bao giờ thừa

Trương Quế Hoa nghe vậy thì càng do dự hơn.
Nhưng nếu không đi trước một ngày thì chỉ có thể đi đúng ngày đại thọ của cha bà ta thôi.
Dù sao thời này chẳng mấy ai giàu có, nếu bà làm vậy sẽ bị bàn tán là dắt cháu trai cháu gái về nhà ngoại ăn chực mất.
Đến khi đó cho dù cha mẹ chẳng nói gì thì mấy bà chị dâu em dâu cũng sẽ không vui.
“Vậy xem trời thế nào đã.” Bà ta còn chưa phân vân xong thì Giang Đại Sơn gia chủ một nhà đã quyết định.
Không phải là ông ta cũng tin lời Chiêu Đệ, mà là thà tin là có, cẩn thận không bao giờ thừa.
Chí Văn, Chí Võ là hai cháu trai duy nhất của nhà họ giang, còn Tam Nha lại là thông minh có tương lai nhất, không thể xảy ra sơ xuất được!
Thế là mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Trở về phòng, Triệu Tiểu Quyên mới lo lắng nói: “Chiêu Đệ, cái con bé này, sao hấp tấp như vậy chứ? Con không cho bà con về nhà ngoại sớm, lỡ như không có nguy hiểm như lời con nói thì chắc chắn các chị em dâu của bà vì bà không về sớm giúp việc mà sỉ nhục nhau, chờ khi nào bà về sẽ mắng con đó.”
Chiêu Đệ tự tin nói: “Mẹ, con tin vào ông tiên, lời ông ấy nói chắc chắn không sai!”
Triệu Tiểu Quyên không nói gì nữa, bà nhẹ nhàng xoa cái bụng to ra, trong lòng cũng hy vọng là thật.
Như vậy bà có thể có con trai thật!
Tôn Lệ Hà sát vách lại chẳng tin chút nào: “Trường Đào, anh nói xem con bé Chiêu Đệ kia có phải giả thần giả quỷ tiên tri tới nghiện rồi không? Lại còn gì mà không nên xuất hành, phải đi ngày khác, mà mẹ còn tin được? Cười chết mất.”
“Có thần tiên phù hộ hay không thì cứ xem là biết.” Giang Trường Đào chỉ thuận miệng nói vài câu cho xong, ông ta là đàn ông con trai, lười phải tham gia mấy chuyện của đàn bà con gái.
Mà ông ta cũng thà tin là có quỷ thần thật, dù sao hai đứa con trai ông ta cũng phải đi cùng cha mẹ.
“Đúng thế, em sẽ chờ con nhóc đó lộ đuôi. Tới khi đó xem em trừng trị bọn nhóc đó thế nào.” Tôn Lệ Hà nói lời cay độc.
Đến tận bây giờ bà ta vẫn còn nhớ kỹ năm trước mình đã phải làm lụng bao nhiêu, chịu bao nhiêu tội, tất cả là do mấy con vịt trời nhà anh hai làm.
Trong phòng đôi vợ chồng không mê tín dị đoan thì đã ngủ sớm từ lâu như mọi ngày.
Nhưng Giang Miên Miên lại cẩn thận hỏi hệ thống: “Hệ thống, thế giới này có thần tiên thật hả?”
Nếu có thần tiên thì chắc chắn sẽ có quỷ, cô sợ quỷ lắm!!!
Hệ thống nói cực kỳ nghiêm chỉnh: “Ký chủ, đây là xã hội chủ nghĩa duy vật, cô phải tin vào khoa học, phản đối mê tín dị đoan.”
Vậy nên không có quỷ đâu.
Giang Miên Miên cuối cùng cũng thả lỏng người, nhưng mà: “Nhưng không phải việc có thể xuyên không nó ảo lắm à?”
“Tôi là sản phẩm khoa học kỹ thuật cao, vận dụng công nghệ kỹ thuật cao, không dính dáng vào quỷ thần gì hết!” Âm thanh chính nghĩa của hệ thống còn pha chút kiêu ngạo, tự hào.
“Là vậy à.” Giang Miên Miên không hiểu lắm, chỉ biết là như vậy thì rất giỏi, lần đầu cảm thấy hệ thống lòng dạ hiểm độc thật cao thượng.
Trận mưa lớn kéo dài tới tận ba ngày ba đêm, cuối cùng tạnh mưa trước đại thọ của ông Trương một ngày, làm Trương Quế Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta còn đang sợ mưa không tạnh là mình không về tham gia tiệc mừng thọ được.
Không ngờ chẳng những mưa tạnh mà chiều đó còn có mặt trời ló dạng. Trương Quế Hoa đang muốn mau chóng về nhà giúp đỡ lắm rồi.
Dù sao cũng là đại thọ tám mươi tuổi của cha mình, bà ta thân là con gái không về trước một ngày để phụ việc thì không hay.
Thế là bà ta gọi Chiêu Đệ đang làm việc bên ngoài vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Chiêu Đệ, cháu nói thật cho bà nghe, có thật là ông tiên nói với cháu bà không thể về nhà ngoại trong hôm nay thật không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận