Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 204. Dạy em học nha

Nhưng Nhị Nha lại không có kỳ vọng mãnh liệt như vậy, lúc trước cô bé cho rằng gia đình mình không được ông bà nội yêu thích, bị gia đình thím ba ăn hiếp, tất cả đều là bởi vì không có bé trai chống lưng.
Nhưng bây giờ cô bé không còn cảm thấy vậy nữa, vì Tam Nha đã nói với cô bé, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, chỉ khi bản thân có bản lĩnh thì mới có thể thực sự thay đổi hoàn cảnh của bản thân.
Cho nên cô bé không lên tiếng, sau khi rửa xong chén bát thì một mình lẳng lặng quay vào trong phòng làm bài tập Tam Nha giao cho cô bé.
Giờ đây đầu bút chì và quyển bài tập đã viết qua một mặt mà cô bé dùng là đồ Tam Nha dùng còn thừa lại, nhưng cô bé không hề cảm thấy uất ức.
Bác cả có tiền, có thể mua cho Tam Nha bút viết và vở bài tập mới, cô bé cái gì cũng không có, có đồ để dùng là cô bé đã rất mãn nguyện rồi.
Hơn nữa Tam Nha còn giúp cô bé hỏi hiệu trưởng của trường tiểu học công xã, hiệu trưởng đồng ý cho cô bé sau khi học hết chương trình học của tiểu học thì đến trường thi, chỉ cần kết quả thi đậu thì có thể lấy bằng tốt nghiệp.
Do đó, dù không được tới trường đi học cũng không sao, cô bé có người em gái như Tam Nha thì đã may mắn hơn các cô bé khác rất nhiều rồi.
Nhị Nha rất cố gắng, mỗi ngày đều tranh thủ cố hết sức đọc nhiều sách nhất có thể trước khi tắt đèn.
Ban ngày cô bé phải làm việc, ban đêm bà cụ lại không cho họ dùng nhiều đèn dầu hỏa.
Đợi sau khi tắt đèn, cô bé sẽ thầm ôn lại nội dung đã học mỗi ngày, có lúc quá nhập tâm còn vô tình đọc nhỏ thành tiếng.
Lúc mới bắt đầu, cô còn làm Triệu Tiểu Quyên giật nảy mình, ngỡ rằng con gái không được bình thường nữa chứ.
Sau đó dần dần cũng quen, thậm chí ban đêm khi họ ngủ, giọng đọc bài của Nhị Nha còn có thể ru ngủ, nghe chưa được hai câu đã ngủ mất.
Nhìn thấy chị hai cố gắng như vậy, Chiêu Đệ không hề ngạc nhiên chút nào.
Bởi trước giờ chị hai luôn là người có tính tình hiếu thắng nhất trong số mấy chị em, nếu không cũng sẽ không dẫn theo đứa con ly hôn.
Dù rằng đó là thời đại của mười mấy năm sau, nhưng ly hôn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Chiêu Đệ sau khi trùng sinh quay về đây biết được tầm quan trọng của việc học, nên liền ghé tai to nhỏ với Nhị Nha: “Chị hai, chị cố gắng kiên trì thêm nữa, hãy tự mình học trước, đợi sau khi phân nhà thì chúng ta có thể đến trường đi học rồi.”
Nhị Nha cảm thấy những lời Chiêu Đệ nói có phần không thiết thực, gia đình họ nhiều con cái như vậy, trước tiên không bàn đến chuyện họ đến trường thì việc trong nhà ai làm.
Chỉ nói đến chuyện bốn đứa trẻ đến trường thôi thì tiền học phí mỗi học kì bốn đồng cũng là một khoản chi lớn, cha mẹ nhất định không đủ điều kiện.
Nhưng cô bé không đành lòng làm em gái ngây thơ vỡ mộng, chỉ nhỏ tiếng nói: “Chiêu Đệ, chị dạy em học nha.”
Cô bé cảm thấy học hành rất có ích, vậy nên muốn tất cả chị em trong nhà cùng được học.
Nhưng Chiêu Đệ lại từ chối không chút suy nghĩ: “Không cần đâu chị hai, tuổi em còn nhỏ không cần học vội, chờ thêm hai năm nữa đi.”
Kiếp trước ít nhiều cô cũng theo Tam Nha học hết mấy năm, chữ nhất định biết nhiều hơn chị hai đang học quyển sách tiểu học lớp một nhiều, không cần lãng hí thời gian và tinh lực này.
Nhị Nha thấy cô bé không chịu nên cũng không ép, trong lòng nghĩ dù sao trẻ con cũng ngồi không yên, đợi lớn thêm chút nữa học cũng không muộn.
Hai chị em vừa muốn nói thêm gì thì giọng nói khắc nghiệt của Trương Quế Hoa đột nhiên vang lên ngoài sân.
“Trễ như vậy rồi sao còn không ngủ, các người định làm gì? Mau chóng tắt đèn dầu ngủ ngay cho mẹ, ngày nào cũng là gia đình nhà con lãng phí dầu hỏa nhất.”
Nhị Nha nghe vậy liền nhanh chóng bước qua tắt ngọn đèn dầu.
Trương Quế Hoa nhìn gia đình con ba tắt đèn xong mới vừa lòng quay về nhà chính.
Nhưng Nhị Nha lại không nằm xuống ngủ, cô bé lặng lẽ ngồi đọc thầm bài học đã ghi nhớ ngày hôm nay, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận