Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 450. Chị họ

Trong lúc Giang Miên Miên từ sân thượng quay lại, cô nghe được một âm thanh trong trẻo dễ nghe từ ngoài cửa truyền đến.
“Ông nội, Tiểu Thừa, cháu về rồi đây.”
Vừa dứt lời, một thiếu nữ vóc dáng cao gầy, mặc váy liền màu đỏ xinh đẹp rực rỡ như ánh mặt trời bước vào phòng.
Thiếu nữ nhìn thấy Giang Miên Miên, vẻ mặt rất kinh ngạc: “Oa, đây là con gái nhà ai vậy, trông rất đáng yêu.”
“Chào chị, em là Giang Miên Miên, là bạn của anh Úc.” Giang Miên Miên lễ phép chào hỏi thiếu nữ.
“Chị biết em mà, đáng yêu quá.” Thiếu nữ đi đến, nhéo gương mặt của Giang Miên Miên.
“Chị, chị về rồi.” Úc Thừa từ tầng hai đi xuống nhìn thấy Úc Nhu, vui vẻ nói.
Úc Nhu là chị họ của Úc Thừa, là đứa con duy nhất của nhà bác cả. Bác cả của cậu làm việc ở vùng khác, là một người theo phái thực tế.
Bác cả của cậu là một người kế nghiệp vô cùng ưu tú. Những năm nay vẫn luôn làm gì chắc đó, từng bước từng bước đi lên.
Ông ấy còn có đầu óc và thủ đoạn chính trị hơn Úc Hoa Huân. Nếu không có gì ngoài ý muốn, sau này nhà họ Úc sẽ giao cho bác cả.
“Đúng vậy, chị về rồi. Dạo này em thế nào?” Úc Nhu vỗ vào bả vai Úc Thừa một cái, cười ha ha hỏi.
Úc Nhu và Úc Thừa là chị em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm của hai chị em vô cùng tốt. Khi Úc Thừa còn nhỏ, Úc Nhu luôn dẫn em trai ra ngoài chơi.
Sau này Úc Nhu rời khỏi thủ đô theo cha mẹ tới vùng khác học tập, hai chị em cũng thường xuyên liên lạc, tình cảm vẫn rất tốt.
“Em rất ổn. Chị, em giới thiệu với chị đây là Giang Miên Miên trước đây em từng nói với chị đó. Cừu Non, đây là chị của anh, em gọi chị ấy là chị giống anh là được.” Úc Thừa giới thiệu hai người với nhau.
“Em chào chị.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn gọi.
“À, chào em. Nào, chị có quà cho em đây.” Úc Nhu vừa nói vừa lấy từ trong cặp sách ra một chiếc vòng tay tinh xảo đưa cho Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên nhìn qua Úc Thừa, dường như đang hỏi ý kiến của cậu.
“Cứ lấy đi Cừu Non.” Úc Thừa nói.
Úc Nhu biết Giang Miên Miên là ân nhân cứu mạng của em trai, hơn nữa đứa bé này trông vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, miệng cũng rất ngọt. Lần đầu tiên gặp cô ấy đã cảm thấy rất thích.
Cái vòng tay này vốn là cô ấy tự mua cho mình. Nhưng ai bảo cô bé này trông vừa ý cô ấy chứ, coi như làm lễ ra mắt, tặng cho cô bé là được.
Giang Miên Miên nhận lấy vòng tay, ngọt ngào đáp: “Cảm ơn chị, em rất thích.”
“Ừ, em thích là tốt rồi.”
“Chị, ông nội có biết chị về không?” Úc Thừa hỏi.
“Lần này chị lén quay về muốn cho mọi người một bất ngờ, không nói cho ai cả. Lát nữa ông nội quay lại nhìn thấy chị chắc chắn sẽ rất vui.” Úc Nhu cười nói.
“Vâng, mấy ngày trước ông nội còn nhắc đến chị với em. Chị, lần này chị về rất đúng lúc, ngày kia là đến tiệc sinh nhật của chị Trình rồi, các chị cũng đã lâu lắm rồi không gặp đúng không?” Úc Thừa nhắc nhở.
“Vậy sao? Thế thì rất đúng dịp, vậy ngày mai chị phải đi chọn một món quà sinh nhật cho chị ấy mới được.” Úc Nhu cũng có chút giật mình, cô ấy và chị Trình có quan hệ rất tốt. Có điều mấy năm nay đi học ở bên ngoài, quan hệ không được thân thiết như cũ.
Đợi đến tối ông cụ Úc quay lại nhìn thấy cháu gái đã lâu không gặp quay về, cũng thấy rất vui mừng.
Úc Nhu kể cho ông nội một vài chuyện thú vị ở trường, khiến ông cụ thoải mái cười to.
Sáng hôm sau, Úc Nhu ăn sáng xong liền vội vàng ra ngoài mua quà sinh nhật cho chị Trình. Cho đến khi trời sắp tối, cô ấy mới mệt mỏi quay về.
Vì ngày mai là sinh nhật của chị Trình Giai, nên Giang Miên Miên cố ý dậy sớm hơn so với bình thường một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận