Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 882 - Vẫn là Miên Miên nhà chúng ta thông minh



Đúng vậy, vẫn là Miên Miên nhà chúng ta thông minh, nếu không còn ai có thể nghĩ đến việc kết hợp mũ và quạt gió lại để làm ra cái này chứ? Còn có tác dụng thực tế như vậy.” Tô Uyển Ngọc cười híp mắt khích lệ.“Cha mẹ, con còn có một niềm vui bất ngờ muốn cho cha mẹ đây.” Giang Miên Miên nói xong, lại lấy ra năm nghìn đồng tiền thưởng trong cặp sách và huy chương chiến công hạng nhất ra, cẩn thận bưng đến trước mặt hai người.“Cái này, đây là huy chương gì vậy?” Hiện giờ nhà bọn họ không thiếu tiền, so với năm nghìn đồng, huy chương vẫn có sức hấp dẫn với hai người họ hơn.“Cha mẹ, đây là huy chương chiến công hạng nhất. Trước đây con nghiên cứu ra kỹ thuật điện mặt trời, huy chương này là do chủ nhiệm Trương ở sở nghiên cứu xin giúp con, còn có năm nghìn đồng tiền thưởng nữa.” Giang Miên Miên kể ra vinh dự mà lần này mình đến thủ đô lấy được.Giang Trường Hải cẩn thận nhận lấy huy chương chiến công hạng nhất, tuy rằng hai người họ chưa từng đi bộ đội, cũng không đi học được mấy năm, nhưng bọn họ cũng biết chiếc huy chương này nói lên điều gì.Đây là vinh dự chỉ có người có cống hiến to lớn cho quốc gia mới có được.Nghĩ đến đây, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc lại vô cùng kích động và tự hào, cảm thấy bản thân cũng coi là người có chút cống hiến với quốc gia.Bọn họ đã nuôi dưỡng một nhân tài xuất sắc cho quốc gia.“Con gái, bây giờ con không chỉ là niềm tự hào của cha mẹ, con còn là niềm tự hào của tất cả mọi người thôn Thạch Kiều chúng ta.” Sau khi Giang Trường Hải thấy huy chương, nụ cười trên mặt chưa từng khép lại được.Tô Uyển Ngọc lại càng cười không ngậm nổi miệng, bà ôm lấy Giang Miên Miên, liên tục hôn cô vài cái thật kêu.“Con gái lớn của mẹ đúng là khiến cho cha mẹ nở mày nở mặt. Đời này cha mẹ sinh được đứa con gái có bản lĩnh như con, thật là quá hạnh phúc.” Vẻ mặt Tô Uyển Ngọc tràn đầy thỏa mãn.“Đúng rồi cha mẹ, chuyện con nghiên cứu ra kỹ thuật điện mặt trời này trước hết chúng ta không thể nói ra, vẫn phải giữ bí mật.” Giang Miên Miên thấy cha mẹ mình vui mừng như vậy, liền nhắc nhở.“Cha mẹ biết mà, con gái, vì sự an toàn của con, cho dù có người cầm dao ép cha mẹ thì cha mẹ cũng không nói ra.” Giang Trường Hải vỗ ngực, thề thốt đảm bảo.“Đúng vậy, con gái, chúng ta không ai nói ra cả, chúng ta tự vui mừng trong nhà là tốt rồi.” Tô Uyển Ngọc nói ra lời không đúng với trong lòng, nhưng vì sự an toàn của con gái, tất cả mọi hư vinh và khoe khoang đều phải dựa vào sau này.Cả nhà ba người tự vui mừng ở trong nhà một lúc, sau đó Tô Uyển Ngọc lấy ra một chiếc hòm gỗ nhỏ ở trong phòng, bà lấy cái bọc nhỏ ở trong cùng nhất của cái hòm ra, rồi cẩn thận mở ra xem.Bên trong là tấm ảnh Giang Miên Miên và chủ tịch chụp chung, bọn họ lại vui sướng thưởng thức một lúc, sau đó mới dùng một miếng vải bông khác cẩn thận bọc chiếc hộp đựng huy chương lại, đặt chiếc hộp huy chương và ảnh chụp chung vào phía dưới cùng của chiếc hòm.Cất xong hai thứ có thể coi như bảo vật gia truyền này, Tô Uyển Ngọc lại đặt tiền thưởng của Giang Miên Miên lên trên, sau đó cất chiếc hòm đi.“Bà xã, con gái, tối nay chúng ta không nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn chúc mừng con gái lấy được huy chương và tiền thưởng.” Giang Trường Hải ngồi trên ghế sofa vui vẻ tuyên bố.“Được, hôm nay thời tiết nóng, em cũng không muốn nấu cơm.” Tô Uyển Ngọc lập tức giơ hai tay đồng ý.Giang Miên Miên cũng gật đầu: “Được ạ, con cũng lâu rồi không đi ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, cũng có chút nhớ tài nấu nướng của đầu bếp ở đó rồi.”“Vậy cứ quyết định như vậy đi, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi thêm một lát rồi mới đi ăn cơm, hai mẹ con ngồi đi, anh đi lấy nước ngọt để lạnh ra uống.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận