Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 680 - Lại là cô bé này



Tô Uyển Ngọc nhớ đến thông báo mới nhất ở đơn vị sáng nay, bèn nói thêm: "À đúng rồi, con gái à, đơn vị của mẹ vừa mới thông báo ngày mai mẹ phải đi Hải Thành giao lưu học hỏi. Dạo này đơn vị của cha con cũng không có chuyện gì nên anh ấy định đi Hải Thành với mẹ. Nếu mấy ngày nữa con gọi điện mà không có ai bắt máy thì không cần lo lắng, cha mẹ đến Hải Thành sẽ gọi điện cho con.""Ồ, con biết rồi. Mẹ à, vậy thì vừa hay ba mẹ có thể nhân dịp này ở lại Hải Thành thêm mấy ngày, vui chơi thỏa thích. Chiếc máy ảnh anh Úc mua cho con ở trên bàn học, trong đó còn rất nhiều phim. Khi cha mẹ đi Hải Thành có thể mang nó theo, chụp thật nhiều ảnh mang về giữ lại làm kỷ niệm." Giang Miên Miên cực kỳ chu đáo."Ý hay đấy, lát nữa mẹ sẽ đi lấy." Tô Uyển Ngọc hồ hởi tiếp thu lời đề nghị này.Trước đây lúc Giang Miên Miên chụp ảnh, Tô Uyển Ngọc thấy tò mò nên cũng học theo. Bây giờ kỹ năng chụp ảnh của bà không hề thua kém Giang Miên Miên."Con gái à, lần này cha mẹ đi Hải Thành, con có muốn thứ gì không? Con cứ nói đi, đến lúc đó cha sẽ mua về cho con." Giang Trường Hải tựa lên vai Tô Uyển Ngọc nói vào ống nghe."Cha ơi, nhà mình cái gì cũng có, con không cần gì cả. Cha mẹ ở Hải Thành hãy mua thêm quần áo cho mình đi, con có đủ đồ rồi." Giang Miên Miên thấy cha làm gì cũng nhớ đến mình, tức thì cõi lòng ấm áp.Một nhà ba người trò chuyện hồi lâu, Giang Miên Miên mới lưu luyến cúp máy.Lúc nãy khi Giang Miên Miên xuống máy bay, vốn dĩ đám Úc Thừa định đi ăn cơm nhưng nào ngờ phải hoãn lại vì chuyện pin.Úc Thừa sợ cô đói nên cố ý bảo dì Tôn nấu mì nhân lúc cô gọi điện thoại.Thấy Giang Miên Miên cúp điện thoại, cậu vẫy tay gọi cô: "Cừu Non, đến ăn cơm nào."Giang Miên Miên vui vẻ chạy tới. Cô ngửi thấy mùi thơm, lập tức khen ngọt xớt: "Wow, thơm quá! Dì Tôn ơi, tay nghề của dì ngày càng tốt đó.""Ha ha, Miên Miên à, nếu thơm thì cháu ăn nhiều chút nhé!" Dì Tôn nhìn Giang Miên Miên bằng ánh mắt đong đầy yêu thương. Cô bé này tới đã mang đến sức sống cho cái nhà này, ông cụ Úc và Úc Thừa cũng cười nhiều hơn.Bên này Giang Miên Miên ăn mì sợi thơm nức, bên kia ông Úc nhìn nhân viên nghiên cứu khoa học cầm pin Li-ion vào phòng thí nghiệm. Chỉ mất hơn 20 phút, nhân viên nghiên cứu tham gia kiểm nghiệm đã mừng rỡ nâng pin Li-ion đi ra."Thủ trưởng, ngài lấy pin Li-ion này từ đâu thế? Đừng nói nước ta không có kỹ thuật này, hiện tại ngay cả các quốc gia phát triển ở nước ngoài cũng không nghiên cứu ra pin Li-ion có thể sạc điện."Ông cụ Úc nghe nhân viên nghiên cứu nó vậy, trong lòng cũng hết sức kích động: "Người nghiên cứu ra pin Li-ion này là người nhà tôi, lát nữa tôi sẽ dẫn các cậu đi gặp con bé."Ông cụ Úc nói xong, tất cả nhân viên nghiên cứu khoa học thuộc sở nghiên cứu đều muốn đi theo ông gặp nhân vật cừ khôi này, thế nhưng ông cụ Úc không đồng ý.Ông nhìn Trương Lực và nói: "Trương Lực, ông dẫn theo nhân viên nghiên cứu khoa học lần trước đến nhà tôi, chỉ hai người đi cùng tôi thôi."Ông cụ Úc cố ý chỉ định hai nhân viên nghiên cứu khoa học từng gặp Giang Miên Miên. Hiện giờ thân phận của đứa bé này ngày càng quan trọng, đương nhiên là càng ít người biết thân phận của cô càng tốt."Ôi, được được." Trương Lực được điểm danh thì mừng đến độ cười tươi như hoa. Ông ấy dẫn theo nhân viên nghiên cứu khoa học lần trước lên xe Jeep cùng ông cụ Úc trước ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp.Thật ra khi vừa mới nghe ông cụ Úc cố ý điểm danh hai người họ, Trương Lực đã đoán được rất có thể là pin Li-ion lần này vẫn do Giang Miên Miên chế tạo ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận