Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 591 - Chủ yếu là giống em



Giữa trưa, sau khi đợi Giang Trường Hải trở về, mới lo lắng thuật lại lời nói của ông Úc cho ông nghe.Sau khi Giang Trường Hải nghe xong thì sa vào suy nghĩ. Tuy nhiên ông không có lo lắng giống Tô Uyển Ngọc.“Vợ, em không cần lo lắng. Hiện tại, người biết rõ Miên Miên lắp ráp ra tivi màu không nhiều. Huyện nhỏ này của chúng ta lại nghèo, vị trí lại vắng vẻ, bọn gián điệp và kẻ xấu muốn phá hoại cũng phải đi thành phố lớn. Sao có thể đến địa phương nhỏ bé này của chúng ta. Em yên tâm đi.” Giang Trường Hải an ủi.“Thật không? Anh Hải? Miên Miên sẽ không có chuyện gì chứ?” Tô Ngọc Uyển vẫn không an tâm hỏi.“Không có việc gì. Em tin tưởng anh. Hơn nữa, Miên Miên còn chưa tới mười tuổi. Bây giờ dù em có đi ra ngoài nói với người ngoài, con gái minh mới chín tuổi đã làm ra tivi màu cũng không có người tin tưởng. Họ chỉ cho là chúng ta đang khoác lác. Cho nên em đừng quá lo lắng.” Giang Trường Hải bắt đầu nêu ví dụ để thuyết phục.Tô Ngọc Uyển suy ngẫm lại cũng thấy đúng có chuyện này. Nếu không phải là con gái của bà, bà cũng không tin.Giang Trường Hải tiếp tục trấn an: “Hơn nữa, ông cụ cũng nói bọn họ đã phong tỏa tin tức. Người biết rõ việc này khẳng định rất ít. Con gái của anh là người có may mắn rất lớn, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu.”Tô Ngọc Uyển tỉnh táo lại không ít mới có tâm tình nói đến chuyện ban thưởng: “Anh Hải, ông Úc nói lần này Miên Miên lập được công lớn. Quốc gia muốn ban thưởng hai ngàn đồng cho con.”“Thật sự? Nhiều vậy?” Giang Trường Hải cảm thấy vô cùng cao hứng Vậy mà cho hai ngàn đồng, số lượng này không phải là nhỏ nha.Tô Ngọc Uyển: “Không chỉ vậy, còn thưởng một bộ điện thoại. Điện thoại được lắp ở phòng khách xong rồi.”Giang Trường Hải nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ: “Vậy sao. Cái kia thật sự quá tốt rồi! Mấy hôm trước còn nghe xưởng phó của bọn anh nói. Tháng trước, ba người bọn họ xin lắp điện thoại mà đến bây giờ vẫn không có công nhân đến làm.”Ông cũng từng có suy nghĩ lắp một cái điện thoại, nhưng nếu tự bọn ông đi xin lắp điện thoại thì còn phải xếp hàng chờ. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể lắp xong.Thấy ông vui vẻ như vậy, Tô Ngọc Uyển càng thả lỏng: “Còn có một giấy chứng nhận cấp vinh dự đó.”“Ai da, con gái của anh thật lợi hại, kế thừa hoàn mỹ sự thông minh của anh.” Thời điểm Giang Trường Hải khen Giang Miên Miên, tiện thể khen bản thân một lần.Tô Ngọc Uyển tỏ vẻ không phục: “Anh Hải, anh nói vậy là không đúng rồi. Con gái của em thông minh như vậy là do kế thừa sự thông minh của hai chúng ta. Anh đừng có quên. Em biết tới bốn loại ngôn ngữ, con gái vừa nhìn là giống em rồi.”“Đúng, vợ nói rất đúng. Con gái chúng ta chủ yếu là giống em, tiếp theo mới giống anh.” Giang Trường Hải vô cùng nịnh nọt nói.“Chứ sao nữa. Lúc trước, em thật sự không phí sức chịu đựng những tội đó, chịu đau sinh con rồi nuôi dưỡng đến lớn vậy. Em thật vĩ đại.” Tô Ngọc Uyển nói xong lời cuối cùng khiến bản thân cảm động vô cùng.“Đúng vậy. Vợ anh chịu tội. Khi đó anh cảm thấy rất đau lòng.” Giang Trường Hải bị gợi nhớ lại những ký ức trong quá khứ, vẻ mặt đau lòng nói.Bên cạnh, Giang Miên Miên đợi một hồi lâu vẫn không thấy cha mẹ ra khỏi phòng. Cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài gõ cửa: “Cha mẹ, lúc nào thì chúng ta mới được ăn cơm. Con đói bụng rồi.”“Ai da, em quên nấu cơm rồi.” Tô Ngọc Uyển vỗ đầu, ảo não nói.Trước mặt Giang Miên Miên tối sầm. Cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Hiện tại nấu cơm còn kịp không?Tô Ngọc Uyển thấy thái độ mặt ủ mày ê, đi qua vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Không có việc gì. Con gái, hôm nay chúng ta không ăn ở nhà. Không phải con được lãnh tiền thưởng là hai ngàn đồng sao? Trước hết chúng ta tính toàn chi số tiền thưởng nảy của con. Đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa cơm thật no. Chúc mừng con gái của mẹ nghiên cứu ra một cái kỹ thuật lợi hại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận