Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 312. Quà cho hai mẹ con em

Nghĩ thầm anh cả đúng là ở nhà làm biếng thành thói rồi, chưa từng làm qua việc gì, công việc ở xưởng vận chuyển có mệt đến thế nào đi nữa, thì có thể mệt được đến đâu? Còn có thể mệt hơn so với việc trồng trọt ở nhà ư?
Nếu như một tháng cho ông hai ba chục đồng, bảo ông làm gì ông cũng sẵn lòng!
Giang Trường Hà cũng cảm thấy anh cả quá mức yếu ớt rồi.
Mặc dù đầu óc lanh lợi, miệng mồm cũng rất biết ăn nói, nhưng nếu xét về bắt tay vào làm việc, đúng thật là không bằng mình và thằng ba.
Nếu như ông có thể được vào xưởng vận chuyển để làm việc, đừng nói là bắt ông làm ca đêm hơn mười ngày, cho dù là làm ca đêm mỗi ngày thì ông cũng vẫn chịu được!
Trương Quế Hoa bị con trai phản bác lại trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng mất hết sạch mặt mũi, đen mặt trừng mắt thì thầm: “Được lắm, Giang Trường Hải mày cái thứ không biết tốt xấu, mày cứ bênh nó đi rồi sẽ có một ngày mày hối hận.”
Trương Quế Hoa ném xong những lời cay độc, oán hận trừng mắt Tô Uyển Ngọc rồi thở phì phò xoay người đi vào phòng.
Những người khác nhìn thấy cụ nhà tức giận, cũng không dám nói gì với phòng lớn.
Mặc dù Trương Quế Hoa không làm gì được Giang Trường Hải, nhưng với bọn họ thì chính là nói đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, bắt bí bọn họ vững vàng.
Vì không muốn đụng đến xui xẻo Trương Quế Hoa, bọn họ ai người đó ngoan ngoãn vào phòng.
Giang Trường Hải nhìn thấy mẹ mình bị mình chọc cho tức giận bỏ đi thì cũng không quá để tâm.
Đợi qua hai ngày mua ít đồ, nói chút lời ngon tiếng ngọt thì mẹ ông sẽ tự hết giận, mẹ ông không thù dai được ông.
Ông ôm Tô Uyển Ngọc, cười hì hì nói: “Đi thôi vợ, chúng ta cũng về phòng.”
Vào phòng, Giang Trường Hải móc tiền từ trong túi quần ra, cực kỳ tiêu sái mà để lên trên giường, bắt chéo hai chân nói: “Vợ, con gái, đây chính là số tiền anh vất vả kiếm được trong nửa tháng, hai mẹ con đếm xem.”
“Wow, nhiều tiền thế ạ!” Giang Miên Miên nhìn xấp tiền dày cộm đang để trên giường, đôi mắt đều tỏa sáng lấp lánh.
Cho dù kiếp trước Giang Miên Miên là một tiểu phú bà, lúc này thấy nhiều tiền như vậy cũng bị kinh hoàng.
Lần này cha cô đúng là kiếm được không ít nha.
Buổi chiều Tô Uyển Ngọc đã đếm tiền qua, trong lòng nắm chắc nên cũng không kích động giống như con gái, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn ngập tràn sùng bái và ngưỡng mộ: “Anh Hải, anh đúng là đàn ông chân chính.”
“Cha, cha lợi hợi quá! Cha quả đúng thật là đại anh hùng của nhà chúng ta, số tiền mà ba kiếm trong nửa tháng còn nhiều hơn so với số tiền mà người khác kiếm được một năm.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên kích động đến mức ửng hồng.
“Đúng vậy, con cũng không xem thử xem cha con là ai.” Giang Trường Hải cực kỳ đắc ý nói.
“Đúng rồi, lần này anh đến Hải Thành còn mùa quà về cho hai mẹ con em đấy.”
Giang Trường Hải nhớ đến những thứ mà ông mua, liền vội vàng từ trong bao quần áo giống như hiến dâng vật quý mà đem quần áo ông mua cho hai mẹ con lấy ra.
“Tắng tắng tắng tằng..... Con gái, vợ, nhìn xem anh mua gì cho hai mẹ con em này? Đây chính là quần áo thịnh hành nhất ở Hải Thành, đều được làm hết từ sợi tổng hợp, chỗ chúng ta không mua được đâu.”
Tô Uyển Ngọc không ngờ ông đi Hải Thành lại còn có thể có thời gian mua quà cho hai mẹ con bà.
Bà mặt mũi vui mừng lẫn ngạc nhiên cầm lấy quần áo, trước tiên là sờ chất lượng, lại cầm lên xem kiểu dáng, ướm trái phải trên người.
“Cha nó, mắt nhìn của anh tốt thật đấy, bộ quần áo này rất đẹp, màu sắc này em cũng rất thích.” Tô Uyển Ngọc vui vẻ nói.
“Lúc anh ở Hải Thành vừa nhìn thấy thôi đã biết ngay em chắc chắn sẽ thích, nào, con gái, con thử quần áo này xem thế nào?” Giang Trường Hải cầm quần áo mặc lên trên người Giang Miên Miên.
“Đẹp lắm cha, con mặc cũng rất vừa nữa.” Giang Miên Miên sờ lên áo sơ mi, chất liệu mát mẻ, qua một khoảng thời gian nữa trời nóng lên mặc vào chắc chắn là rất thoải mái.
“Đương nhiên rồi, mắt nhìn của cha chắc chắn không có vấn đề.” Giang Trường Hải nhìn thấy bộ quần áo mới mà con gái đang mặc, hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận