Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 239. Đôi mắt tử thần

“Có ngay đây!” Hai đứa nhóc hí ha hí hửng chạy về phòng lấy đồ.
Cả nhà bận rộn nguyên ngày, làm một bàn cơm tối cực phong phú. Mười người cả lớn cả bé quây quần bên bàn cơm đông đúc.
Những ngày nay ăn tết, mấy cô nhóc nhà thứ hai cuối cùng cũng được ăn no.
Mà chỉ cần không ăn nhiều thịt thì Trương Quế Hoa sẽ không chửi mắng ai.
Giang Đại Sơn nhìn con cháu sum vầy, giọng điệu cũng dịu dàng hơn bình thường: “Năm nay nhà ta có một thần đồng nhỏ, là chuyện vui lớn. Sau này Miên Miên phải cố gắng học tập nhé, nếu có thể thi đậu đại học thì ông có chết cũng nhắm mắt.”
“Ông nội, ông còn trẻ mà. Chờ cháu thi lên đại học xong thì còn phải hiếu kính ông nữa chứ, để ông được hưởng thụ về già.” Giang Miên Miên nói ngọt dỗ dành ông.
“Đúng vậy đó cha. Năm mới tết đến, cha đừng nhắc tới mấy chuyện xui rủi.”
“Được, được, không nói nữa. Chúng ta ăn cơm, ăn cơm đi.”
Tôn Lệ Hà nhìn cha chồng mình, tâm trạng khó chịu tới cùng cực. Cũng giao thừa rồi, vậy mà còn phải khen Giang Miên Miên luôn miệng.
Còn hai đứa con trai bà ta thì chẳng thấy nhắc tới dù chỉ một câu.
Bà ta vừa thầm oán hận thì Giang Đại Sơn đã nói.
“Thằng ba, con chưa cần làm việc vội đâu, quản lý Chí Văn, Chí Võ học hành cho tốt mới quan trọng nhất. Chỉ cần hai đứa nó thi đậu cấp ba thì cha cũng thấy đủ rồi.”
“Vâng thưa cha, con biết rồi.” Sắc mặt Giang Trường Đào cực kỳ khó coi, gật đầu.
Nhắc Tam Nha thì bảo thi đậu đại học, còn tới lượt Chí Văn, Chí Võ lại nói thi đậu cấp ba là ông cụ mừng rồi. Xem ra trong lòng cha ông ta đã cảm thấy con gái anh cả có tương lai hơn con trai ông ta.
Thế là ông ta lia ánh mắt nặng nề nhìn qua hai đứa con trai, làm hai đứa nó run lẩy bẩy.
Trong lòng hai cậu nhóc thầm rên rỉ, ông nội bẫy tụi cháu rồi, sợ là sang năm không thấy ánh mặt trời.
Vẻ mặt Tôn Lệ Hà cũng rất khó coi.
Ông cụ không nhắc tới con bà ta thì bà ta không vui.
Nhưng nhắc tới rồi thì bà ta cũng khó chịu. Bà ta cảm thấy chắc chắn là ông cụ cố ý nói thế, để cả nhà họ không thể ngẩng đầu nhìn người ta.
Bà ta lại quên mất Giang Đại Sơn vốn trọng nam khinh nữ, sao có thể không hy vọng vào hai cháu trai mình được?
Còn vợ chồng nhà thằng hai thì chẳng hề thấy không công bằng chút nào.
Dù sao nhà họ chỉ sinh mấy đứa con gái, không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Giang như con trai, cũng chẳng thể làm nhà họ Giang nở mày nở mặt như Tam Nha được.
Ông cụ không đánh không mắng gì là vui rồi.
Cho nên ngoại trừ tâm trạng nhà thứ ba không tốt ra, những thành viên còn lại của nhà họ Giang đều cực kỳ vui vẻ. Nhưng tâm trạng ai không tốt cũng chẳng ảnh hưởng khẩu vị ăn cơm của bọn họ.
Dù sao có thể ăn bữa cơm thịnh soạn thế, cơ hội một năm mới có một lần đấy.
Sau bữa cơm tất niên, Giang Trường Hải chợt nhớ tới pháo hoa ngoài nhà kho, mới ăn xong đã nói: “Con gái, cha có mua pháo hoa. Đi, con đi ra ngoài đốt pháo với cha.”
“Được ạ được ạ.” Giang Miên Miên nghe thế thì cũng đứng dậy.
Hai đứa nhóc cũng tích cực chủ động nói: “Bác cả, bọn cháu đi lấy pháo trúc.”
Quên luôn người cha thân yêu của hai đứa vừa rồi đã lia “đôi mắt tử thần” nhìn qua trên bàn cơm.
Mấy cô nhóc nhà thứ hai cũng chạy ra ngoài. Lần trước mấy cô bé chỉ mới thấy nhà trưởng thôn đốt pháo chứ chưa được tự tay đốt bao giờ.
Giang Trường Hải chuẩn bị pháo hoa xong xuôi, đưa một nén hương cho Giang Miên Miên.
“Đây, con gái, con đốt đầu đi.”
“Dạ.”
Giang Miên Miên cầm nén hương, vui vẻ chạy trong sân. Cô chọn cái mình thích nhất rồi đốt lửa.
Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc của cô gái nhỏ, trông cực kỳ đẹp.
“Oa, pháo hoa đẹp thật đó.” Mấy đứa nhỏ đều đang ngửa đầu ngắm pháo hoa không chớp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận