Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 465. Nâng đứa này đạp đứa kia

Úc Nhu lập tức khen: “Không tệ nha, Tiểu Duệ Hiên, trình học tiếng Anh của em bây giờ đã có thể đuổi theo kịp nhân tài phiên dịch chuyên nghiệp rồi.”
Ông Úc cũng tặng cho cậu ta một ánh mắt tán thành: “Không ngừng cố gắng.”
“Ông nội, ông yên tâm ạ, con nhất định sẽ càng cố gắng.” Úc Duệ Hiên ngẩng cao đầu, vui vẻ nói.
Úc Duệ Hiên được khen, cậu ta đắc ý mà nhìn Úc Thừa, trong lòng khinh thường nghĩ, xem đi, ông nội khen tao đó, mày chỉ là một đứa vô dụng thi tiếng Anh chỉ được hai ba chục điểm.
Mặt Chu Yến Vũ đầy vẻ cảm thấy vinh dự vì con, hôm nay bà ta cố ý muốn để cho ông cụ nhìn thấy con trai bà ta xuất sắc cỡ nào.
Còn cái tên Úc Thừa ngu ngốc tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản này vô dụng đến nhường nào!
Mặc dù trong lòng Chu Yến Vũ rất đắc ý, nhưng mà bà ta vẫn làm ra vẻ khiêm tốn: “Duệ Hiên cũng chỉ là khôn vặt thôi, vẫn còn thua Tiểu Úc Thừa một chút.”
Úc Hoa Huấn nghe vậy, mặt lại lạnh xuống, không đồng ý mà nói: “Thua cái gì? Anh thấy Duệ Hiên giỏi hơn Úc Thừa nhiều, bài thi tiếng Anh của Úc Thừa còn không đạt chuẩn, thành tích mấy môn khác thì chỉ tàm tạm, nếu nó có thể hiểu chuyện, ham học được một nửa như Duệ Hiên, anh đã vui lắm rồi.”
Úc Hoa Huấn luôn cảm thấy tính cách của Úc Thừa không tốt, tính tình còn cứng đầu, luôn thích đối nghịch với ông ta, không có ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết xử lý mọi chuyện như con trai út.
Chu Yến Vũ thấy Úc Hoa Huấn khen con trai bà ta, chê Úc Thừa trước mặt mọi người trong phòng, trong lòng vui mừng phấn khởi.
Xem đi, cái này không phải người làm mẹ ghẻ là bà ta chê cậu, mà là cha ruột cậu nói, cậu chính là một tên vô dụng không được tích sự gì.
Đối mặt với lời trách mắng của Úc Hoa Huấn, mặt Úc Thừa không đổi sách, những chuyện này cậu đã quen từ lâu rồi.
Mỗi lần Úc Duệ Hiên huênh hoang một chút, biểu hiện tốt một chút, Chu Yến Vũ lại nói mấy câu như đúng mà sai thì cha cậu gần như sẽ chỉ cậu và mắng.
Lúc mới bắt đầu cậu còn có hơi khó chịu, không phục nhưng mà mấy năm qua, cậu đã chết lặng, cũng không thèm để ý tới lời ông ta nói nữa.
Chỉ khinh thường cười lạnh, nếu không phải nể mặt ông cụ, cậu đã trực tiếp đứng dậy rời đi rồi.
Úc Thừa không thèm để ý nhưng Giang Miên Miên rất để ý.
Cô nghe thấy mấy lời chê bai Úc Thừa, thấy vẻ đắc ý dưới đáy mắt của hai mẹ con kia, trong lòng cô cảm thấy oan ức, tức giận thay cho Úc Thừa.
Xem như Úc Duệ Hiên thật sự thông minh thì cũng không cần phải nâng đứa này đạp đứa kia chứ!
Hơn nữa dựa vào tuổi tác của Úc Duệ Hiên, trừ phi thật sự cực kỳ có thiên phú trong việc học tiếng Anh nếu không thì không thể nào có thể hiểu được bài báo quân sự có nhiều danh từ riêng như vậy.
Nhớ tới phát âm nửa nạc nửa mở vừa rồi của đối phương, Giang Miên Miên liền chỉ tay tới một từ chuyên ngành mà cô biết, giả vờ làm dáng vẻ cực kỳ tò mò, nhìn Úc Duệ Hiên hỏi: “Anh Duệ Hiên ơi, từ đơn này nghĩa là gì vậy ạ?”
Úc Duệ Hiên bị tiếng gọi buồn nôn này của cô làm sửng sốt, thấy cô chỉ vào từ đơn trên báo hỏi cậu ta, cậu ta có chút chán ghét mà nhìn Giang Miên Miên.
Cậu ta không muốn quan tâm tới đứa nhà quê này nhưng mà cha và ông cậu ta đều nhìn cậu ta, cậu ta chỉ có thể cam chịu số phận mà cúi đầu nhìn xuống, nhìn về phía từ đơn mà cô chỉ.
Tiêu rồi, từ đơn này cậu ta không biết.
Nhưng mà Úc Duệ Hiên chỉ sửng sốt một chốc rồi mặt bình tĩnh mà thuận miệng bịa chuyện, giải thích: “À, từ này nghĩa là “bắn”.”
Úc Nhu cũng nhìn thấy từ đơn đó, bây giờ nghe lời giải thích của Úc Duệ Hiên, cô ấy lập tức cau mày lại, cái từ đơn này không phải nghĩa là “bắn”.
Giang Miên Miên lại làm mặt ngây thơ sửa lại nói: “Anh Duệ Hiên à, không có đúng nha, cái từ này nghĩa là “bố trí” đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận