Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 341. Dọn nhà mới 3

Trương Quế Hoa nghe thấy những lời đó, như thói quen lại huênh hoang: “Thì thế, Trường Hải trước đó ngày ngày làm ca đêm, còn có tiền tăng ca nữa, xưởng vận chuyển trước giờ đều không để họ làm không công. Ở xưởng này ăn cũng ngon, người cũng tốt, lãnh đạo còn phân cho nó kí túc xá riêng nữa, cũng là trong tòa nhà, nhưng Trường Hải chê kí túc xá nhỏ, không muốn ở đấy, nên tự mình ra ngoài mua nhà đấy thôi.”
Có người ganh tị được đà liền dò la nói: “Thím à, nhưng cháu nghe nói là mua nhà ở trong thành phố ít nhất cũng phải hai ba trăm đồng lận, anh Trường Hải chỉ mới làm công nhân có mấy tháng à, sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?”
Trương Quế Hoa: “Chẳng là lần trước chủ nhiệm Chu đến đây tặng quà cảm ơn còn nhét cho chúng tôi ít tiền, không nhận cũng không được. Chẳng trách người ta đều nói, người tốt sẽ được báo đáp mà. Làm người thì phải làm nhiều việc thiện mới được.”
Bà Điêu luôn không hợp với Trương Quế Hoa, nhìn không ưa vẻ đắc ý của bà ta, nói mỉa hỏi: “Quế Hoa, con trai cả của bà đã là người thành phố rồi, sao không dẫn hai vợ chồng già hai người vào trong trấn hưởng phúc chứ?”
“Ai bảo không có hả! Là hai vợ chồng tôi không muốn đi, ở đâu cũng không tốt bằng thôn Thạch Kiều chúng ta.” Trương Quế Hoa ngẩng cao cằm liếc mắt nhìn sang bà ta, từ ánh mắt đến lông mày đều lộ vẻ tự đắc.
“Chị à, sao chị lại nghĩ không thông như vậy, vào trong thành phố hưởng phúc tốt biết bao, tốt hơn ở nhà làm ruộng không chứ.” Có người khuyên.
Trương Quế Hoa giả vờ thở dài nói: “Ầy, tuổi tác tôi cũng lớn rồi, thích ở nơi quen thuộc như này, không thích vào thành phố đất lạ người không quen đó, rảnh rỗi không có việc gì thì trò chuyện với các chị em già các người có phải sướng hơn không.”
Người trong thôn nghe thấy rất có lý: “Chị nói phải, người ta nói quê hương khó rời xa, bên ngoài dù có tốt thế nào cũng không sánh được với nơi sinh ra nuôi dưỡng chúng ta.”
Chính trong lúc mấy người lớn tuổi như Trương Quế Hoa nói chuyện phím, có thanh niên trong thôn chủ động mở miệng nói: “Bà cô Quế Hoa ơi, ngày mai cháu cũng tới giúp chú Trường Hải dọn nhà.”
“Tôi cũng tới.”
“Còn tôi nữa.”
… …
Không ít người muốn nhân cơ hội lần này nhìn xem ngôi nhà Giang Trường Hải mua như thế nào.
Nhưng Giang Đại Sơn không muốn làm phiền người trong thôn, từ chối khéo: “Không cần đâu, gia đình thằng cả cũng không có nhiều đồ đạc gì, mấy người chúng tôi đủ thu dọn rồi. Ngày mai khi chúng tôi chuyển đồ thì đến nhà thôn trưởng mượn máy kéo là được, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Những người trong nhà đều hiểu chuyện, thấy Giang Đại Sơn nói thế rồi nên không nói gì thêm.
Cả đám người cười cười nói nói, đan cả buổi chiều, những thứ như chổi, gùi, giẻ nồi đều giúp đan xong hết, thoáng thấy cũng đến giờ cơm mới ai về nhà nấy.
Đến chiều ngày thứ hai, người nhà họ Giang xin nghỉ phép, chuẩn bị về giúp đỡ dọn nhà.
“Vợ thằng cả, cái gì cần chuyển đi phải thu dọn cẩn thận, đừng quên đó.” Trương Quế Hoa không yên tâm căn dặn.
“Đều đã thu dọn xong rồi, chỉ những thứ này.”
Tô Uyển Ngọc chỉ vào mấy túi quần áo đặt trên giường lò, những thứ còn lại họ đều đã mua mới hết rồi.
Trương Quế Hoa ngay lập tức trừng mắt không vui nói: “Chăn bông và nệm giường các con cũng không lấy hả? Còn bàn ghế gì thì sao, đều không cần à? Các người tới đó lấy gì mà dùng?”
Vợ thằng cả thật quá yếu ớt rồi sau này nhất định không lo cho cả gia đình được!
Giang Trường Hải nói: “Mẹ, chúng con mua đồ mới trong trấn rồi, những thứ này không lấy đâu.”
“Hả?! Đều mua mới hết rồi!”
Bà cụ mở to mắt, đen sầm mặt mắng: “Hai đứa cũng thật biết hưởng thụ, những thứ này trong nhà đều có sao lại tốn tiền mua mới làm gì? Theo cách tiêu xài của các người thế này thì hai mươi đồng đó của thằng cả đủ dùng mới lạ đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận