Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 957 - Chung quy vẫn là đồ nhà quê



“Vâng, hiệu trưởng Nghiêm, em sẽ tiếp tục cố gắng, thầy cứ yên tâm ạ.” Giọng nói Giang Miên Miên trong trẻo, ngoan ngoãn đồng ý.“Tốt, người trẻ tuổi nên có chí khí và chí tiến thủ như vậy. Được rồi, thầy Phương, thầy dẫn em ấy lên lớp học đi.” Hiệu trưởng Nghiêm nhìn Giang Miên Miên sau đó nói với thầy Phương.“Vâng hiệu trưởng, vậy chúng tôi vào đây.” Thầy Phương nói xong liền dẫn Giang Miên Miên đến lớp mười số 1.Thầy Phương là giáo viên chủ nhiệm của lớp mười số 1, sau khi ông ta đưa Giang Miên Miên vào lớp, những bạn học đang đùa giỡn đều rất nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống, không dám ồn ào nữa.Tuy rằng thầy Phương rất hòa nhã với Giang Miên Miên, nhưng dù sao ông ta cũng có hơn hai mươi năm kinh nghiệm làm giáo viên. Một khi ông ta nghiêm túc thì cho dù học sinh có nghịch ngợm đến đâu cũng phải run rẩy, huống chi là những học sinh vừa mới vào học này.Thầy Phương thấy tất cả các học sinh trong lớp đều đã ngồi yên, sau đó mới tươi cười giới thiệu: “Chào các em, tôi họ Phương, sau này tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em. Trước hết tôi giới thiệu với các em một bạn học, người đứng bên cạnh tôi đây là tân trạng nguyên của kì thi trung học, em Giang Miên Miên. Ba năm sau đây, các em có thể học chung lớp với trạng nguyên trung học, cùng nhau học tập. Nào, Miên Miên, chào hỏi các bạn đi.”Giang Miên Miên cười híp mắt nhìn các bạn học trong lớp, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Chào mọi người, mình là Giang Miên Miên, sau này chúng ta đều là bạn học, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”Các học sinh đang ngồi ngay ngắn trong lớp nghe thấy Giang Miên Miên tự giới thiệu đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.Đây là Giang Miên Miên? Trạng nguyên kì thi trung học trong truyền thuyết đó?Trạng nguyên của kì thi lần này không phải một người nông thôn sao? Bọn họ tưởng rằng trông cô sẽ vừa đen vừa gầy, vừa nói tiếng phổ thông bập bẹ xen lẫn tiếng địa phương, mặc quần áo chắp vá đi học chứ?Sao bây giờ lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng của bọn họ?Cô không chỉ môi đỏ răng trắng, ngọt ngào yêu kiều, nói chuyện không hề lẫn tiếng địa phương mà thậm chí còn có chút mềm mại đáng yêu.Ấn tượng của những bạn nhỏ thành phố này đối với Giang Miên Miên có chút ấn tượng ban đầu làm chủ đạo. Ở thời đại này, đại đa số người thành phố đều xem thường người nhà quê.Bọn họ vốn còn tự xưng mình là người thành phố, coi thường đứa bé nông thôn thi hạng nhất toàn thành phố là Giang Miên Miên.Nhưng Giang Miên Miên hiện giờ đứng trên bục giảng tự nhiên hào phóng giới thiệu về bản thân đã hung hăng vả mặt bọn họ, khiến bọn họ có nhận thức mới về những đứa trẻ nông thôn.Hơn nữa Giang Miên Miên ăn mặc vừa có phong cách vừa hợp mốt, nói chuyện đàng hoàng đúng mực, khí chất xuất chúng. Quả thực còn giống người thành phố hơn những người thành phố chân chính bọn họ.Các học sinh trong lớp ban đầu là kinh ngạc, khó tin, sau đó dần dần tiếp nhận sự khác biệt của Giang Miên Miên, trạng nguyên từ nông thôn đến.Một bạn họ xinh đẹp, học lại giỏi, trông lại rất ngoan ngoãn, ai mà không thích được chứ?Trước đây bọn họ chưa từng gặp mặt cô, từng khinh bỉ, xem thường, bây giờ biến thành yêu thích, ngưỡng mộ, muốn trở thành bạn tốt với cô.Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của phần lớn học sinh. Vẫn còn có một bộ phận nhỏ, bản thân xuất thân từ gia đình tốt vẫn xem thường đứa trẻ đến từ nông thôn là Giang Miên Miên.Hừ, cho dù cô ăn mặc đẹp hơn nữa, học giỏi hơn nữa thì chung quy vẫn là đồ nhà quê.“Nào, em Giang Miên Miên, em ngồi ở bàn đầu tiên này.”Thầy Phương dịu dàng sắp xếp cho cô một vị trí tốt, còn cố ý chọn một học sinh tính cách hòa nhã để ngồi cùng Giang Miên Miên, cũng tiện để chăm sóc cho cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận