Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 228. Cộng tác viên làm việc vặt

“Tuyển công nhân? Còn có chuyện tốt này à? Đương nhiên là chú đồng ý đi.” Giang Trường Hải nghe xong trong lòng hết sức kích động, ngay cả tiền công cũng không hỏi mà trực nhận lấy.
Những điều Úc Thừa nói đều là tin tức nội bộ. Bình thường khi nhà máy trên trấn bọn họ tuyển công nhân, nhiều khi bọn họ căn bản không nghe được chút tin tức nào thì người ta đã tuyển xong.
Người có thể vào đều là những người trong nhà có quan hệ ở trong nhà máy mới có thể có được tin tức từ trước, kê khai danh sách tên.
Hơn nữa lãnh đạo trong nhà máy cũng đồng ý chiếu cố người thân của công nhân trong nhà máy của mình. Dù sao tuyển ai cũng đều như vậy, hơn nữa còn có thể lấy được lòng người.
“Chú Giang, chú khoan hẳn sốt ruột. Cháu muốn hỏi trước chú đã học đến lớp mấy rồi?” Úc Thừa hỏi.
Thời đại này ống nghe không hề có cách âm, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc đứng bên cạnh đều nghe được rõ ràng.
Tâm tư của hai mẹ con lập tức chìm xuống. Ai, cơ hội tốt như vậy lại để bỏ lỡ vì vấn đề học vấn.
Trên mặt Giang Trường Hải cũng lộ ra nụ cười khổ, từ nhỏ ông đã không thích học, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong.
Từ niềm vui lớn đi đến nỗi buồn lớn chỉ trong một cái nháy mắt, ông có chút mất mát mà nói: “Nhóc Úc, chú cũng không sợ cháu chê cười. Chú Giang của cháu còn chưa tốt nghiệp tiểu học.”
Úc Thừa lại nói: “Không sao ạ, cháu chỉ xác nhận một chút thôi. Chưa tốt nghiệp tiểu học cũng không thành vấn đề, chỉ cần biết chữ và những phép toán đơn giản là có thể vào nhà máy. Nhưng chỉ có thể làm cộng tác viên làm việc vặt, không có trợ cấp về tem phiếu như công nhân chính thức. Nhưng chỉ trừ điều này ra, những đãi ngộ khác vẫn như vậy. Mỗi tháng hai mươi đồng, còn có phòng kí túc xá đơn. Chú xem có thể chấp nhận điều này không?”
“Có thể có thể, có thể chấp nhận hai trăm phần trăm.” Vừa rồi Giang Trường Hải còn tưởng việc này đã đổ xuống sông xuống biển, không ngờ rằng bây giờ lại xoay chuyển tình thế, ông vẫn có thể vào nhà máy.
“Được, vậy cháu sẽ nói với bạn của cháu.”
“Tốt lắm, cám ơn cháu nhé Úc Thừa.”
Giang Trường Hải cảm kích nói, Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh cũng biểu đại sự cảm ơn về phía ống nghe.
Chiêu Đệ nghe xong thì trong lòng dậy sóng, ngài Úc quả thực rất lợi hại.
Năm nay cậu mới mười hai tuổi đã có thể sắp xếp cho bác cả đến làm việc ở nhà máy vận chuyển trên trấn, bản lĩnh này, nói là thông thiên cũng không quá đáng.
Sao cô ta lại xui xẻo như vậy chứ? Chỉ kém hơn một tháng, nếu như về sớm hơn một chút thì việc tốt này đã đến lượt cha của cô ta.
Khi nghe đến ngài Úc nói có thể để Giang Trường Hải vào nhà máy làm công nhân, cô ta cũng muốn lên tiếng để đối phương cũng cho cha mình một vị trí.
Dù sao cũng là nói một câu, một người hay hai người cũng không có gì khác biệt.
Nhưng cô ta vẫn nhịn xuống. Cô ta không thể nói những lời này, ít nhất là bây giờ vẫn không thể.
Thứ nhất vì cô ta hiện giờ vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì cả, lời này không thể nói ra từ miệng cô ta.
Thứ hai, quan hệ giữa Úc Thừa và chi thứ hai bọn họ cũng không thân thiết, không suy nghĩ mà nói ra, chưa nói đến việc ngài Úc có giúp hay không, còn rất dễ khiến đối phương cảm thấy phản cảm, được không bù mất.
Vậy là chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trường Hải tắt điện thoại, không nói thêm được câu nào nữa.
Giang Trường Hải dùng vẻ mặt trịnh trọng nói với bọn họ: “Bà xã, con gái. Chuyện vừa rồi Úc Thừa nói với chúng ta vẫn chưa xác định được, khi chúng ta về nhà tạm thời không nói cho trong nhà biết. Đợi đến năm sau xác định rồi mới nói, biết chưa?”
“Bây giờ con chính là một người câm điếc.” Giang Miên Miên che cái miệng nhỏ, chớp chớp đôi mắt to vô cùng đáng yêu.
Tô Uyển Ngọc cũng gật đầu theo. Chuyện như vậy che giấu còn không kịp, sao bà có thể nói ra bên ngoài?
“Chiêu Đệ, nhớ kỹ lời bác cả nói. Ngay cả với cha mẹ cũng không được nói ra, biết chưa?” Giang Trường Hải không yên tâm về cô ta, lại dặn thêm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận