Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 959 - Cùng nhau đi Hương Thành 1



“Vậy thì tốt, nếu như có ai bắt nạt con thì nhất định phải nói cho cô giáo biết, về nhà cũng phải nói cho cha.” Giang Trường Hải không yên tâm dặn dò.Ông làm ăn ở bên ngoài lâu như vậy, đã quá hiểu dân thành phố xem thường người nhà quê đến nhường nào. Chỉ là không biết những đứa trẻ thành phố có tâm tư phức tạp như người lớn hay không.“Con biết rồi cha, cha yên tâm đi. Cha còn không hiểu con sao? Ai có thể bắt nạt được con chứ?” Giang Miên Miên vô cùng đắc ý nhìn cha mình.“Ha ha, nói cũng phải. Đi thôi con gái, con đi học cả ngày cũng vất vả rồi, ba dẫn con ra ngoài cải thiện bữa ăn.” Giang Trường Hải xoa xoa đầu con gái, cười nói.“Vâng, được ạ được ạ.” Giang Miên Miên nắm tay cha mình, hai người vừa cười vừa nói đi đến tiệm cơm quốc doanh.Hai cha con cô ăn tối ở bên ngoài, buổi tối Giang Trường Hải đang bọc sách vở cho Giang Miên Miên thì điện thoại nhà vang lên.Giang Miên Miên nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc này không phải là thời gian anh Trình An gọi điện cho cô.Ôm theo nghi ngờ, cô nhấc điện thoại lên nghe: “Alo, xin chào, đây là nhà Giang Trường Hải.”“Cừu Non, gần đây thế nào rồi? Có nhớ anh không?” Giọng nói quen thuộc của Úc Thừa từ trong điện thoại truyền đến.“Anh Úc, cuối cùng anh cũng ra ngoài rồi, em nhớ anh lắm đấy.” Giang Miên Miên nghe thấy Úc Thừa gọi, vô cùng kích động.Bọn họ chuyển đến nhà mới, chiếc điện thoại hiện giờ là chú Viên để lại. Nhưng lúc Giang Miên Miên nhắn tin cho Úc Thừa đã để lại số điện thoại cho cậu.Giang Trường Hải thấy con gái mình nhận điện thoại của Úc Thừa vui vẻ như vậy thì bĩu môi ghen tị, sau đó tiếp tục bọc sách vở cho con.Úc Thừa rất hài lòng với phản ứng của Giang Miên Miên, cậu cười khẽ: “Vẫn chưa ra hẳn, hôm nay em đi học rồi đúng không? Thế nào? Các bạn học có dễ chịu không?”“Vẫn ổn, mặc dù các bạn học lớn tuổi hơn em, nhưng ai cũng rất giỏi.” Giang Miên Miên cười hì hì đáp.Mặc dù hôm nay mới chỉ học chung một ngày, nhưng Giang Miên Miên có thể cảm nhận được, các bạn học trong lớp phần lớn đều có thái độ thân thiện với cô.Còn có vài bạn học mới chăm sóc cô như em gái nhỏ, điều này khiến Giang Miên Miên có tuổi đời thật lớn hơn bọn họ không ít có chút dở khóc dở cười.“Vậy thì tốt, không có ai bắt nạt em là tốt rồi.” Úc Thừa vui mừng.Dù sao tuổi tác hiện giờ của Giang Miên Miên chênh lệch quá lớn với các bạn học trong lớp, cậu sợ Cừu Non không có tiếng nói chung với bọn họ, sẽ bị cô lập. Nghe cô nói các bạn học rất tốt, cậu mới yên tâm.“Đúng rồi anh Úc, anh đã thấy thư của cậu Phương chưa?” Giang Miên Miên nhớ đến thư của Phương Trí Viễn, hưng phấn hỏi.“Anh thấy rồi, biết được cậu ở Hương Thành sống tốt, anh cũng yên tâm.” Úc Thừa bình tĩnh đáp.Sau khi kết thúc huấn luyện, thấy cậu viết thư cho mình, Úc Thừa có thể cảm nhận sự vui vẻ phát ra từ nội tâm của cậu mình từ trong thư.Mặc dù cậu đến Hương Thành, rất xa Úc Thừa, hai người cả năm cũng không gặp được mấy lần. Nhưng chỉ cần cậu mình sống tốt, sống thoải mái, cho dù thế nào cậu cũng đồng ý.Nửa đời trước của Phương Trí Viễn thực sự quá đau khổ rồi. Bây giờ cậu chỉ hi vọng nửa đời còn lại ông ấy có thể sống vui vẻ thuận lợi.Giang Miên Miên nghe giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Úc Thừa, còn tưởng là cậu đang nhớ Phương Trí Viễn.Dù sao lần đầu tiên khi cô gặp Úc Thừa đó cũng là lúc cậu đến tìm Phương Trí Viễn. Lúc đó, hai cậu cháu họ cũng đã nhiều năm không gặp rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận