Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 955 - Nước mắt vừa mới rớt xuống



"Được, nhớ kỹ là tốt rồi, đi thôi, hôm nay làm việc đến giữa trưa, em cũng đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, em liền trở về, ngày mai còn phải đi làm." Tô Uyển Ngọc xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của Giang Miên Miên, đứng dậy nói với hai cha con."Ừm, con cũng đói bụng." Giang Miên Miên sờ sờ bụng nhỏ không biết từ lúc nào đã réo lên nói.Cô vừa nãy nghĩ đến một lát nữa mẹ cô phải đi, đều quên chính mình đói bụng.Giang Trường Hải nhìn con gái và vợ đều đói bụng, cũng đứng dậy nói: "Được, đi thôi, trước tiên chúng ta đi ăn cơm."Bình thường nếu như ba người bọn họ đi quán cơm Quốc Doanh ăn cơm, đều đặc biệt hài lòng, ngày hôm nay khả năng là bởi vì Tô Uyển Ngọc cơm nước xong liền đi, lúc ăn cơm, bầu không khí không tốt như trước đây.Một bữa cơm rất nhanh đã ăn xong, hai người Giang Trường Hải và Giang Miên Miên lưu luyến không rời địa đưa Tô Uyển Ngọc đến trên xe đò."Được rồi, hai người trở về đi, xe này lát nữa sẽ khởi hành." Tô Uyển Ngọc ngồi trên xe, đưa bàn tay ra cửa xe, cười nói với hai cha con."Mẹ, con và cha ta ở Dương Thành chờ mẹ, mẹ nhất định phải nhanh lên một chút tới tìm chúng ta." Giang Miên Miên rất không muốn nói."Vợ, chờ cuối tuần chúng ta sẽ trở về thăm em, nếu như em nhớ chúng ta liền gọi điện thoại nha." Giang Trường Hải không yên lòng dặn dò.Tô Uyển Ngọc cố nén không muốn trong lòng, cố bày ra khuôn mặt tươi cười: "Được rồi, biết rồi, hai người mau trở về đi thôi, không cần lo lắng cho em, không phải chỉ là một tháng thôi sao, xem dáng vẻ hai người lưu luyến không rời này thật là không có tiền đồ."Giang Trường Hải và Giang Miên Miên đều bị vẻ thoải mái này của Tô Uyển Ngọc chọc phát cười, hai người bọn họ dùng sức lắc lư cánh tay, tạm biệt bà.Mãi cho đến xe đò đi xa, hai cha con mới tay nắm tay đi về ngôi nhà mới.Mà bởi vì Tô Uyển Ngọc vừa nãy nhìn thấy hai cha con mới cố nén sự không muốn trong lòng.Hiện tại xe đi rồi, không nhìn thấy hai người bọn họ, nước mắt của bà mới bùm bùm rớt xuống.Bà đây lần đầu tiên một mình từ trong thành phố về nhà, nghĩ đến trở về nhà, chỉ có bản thân bà, trong lòng nàng liền khó chịu lợi hại.Thật hy vọng một tháng này có thể qua nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, để cả nhà ba người bọn họ sớm ngày đoàn tụ.Sau khi Giang Miên Miên và cha cô về nhà, liền bắt đầu thu thập hành lý chuyển tới.Hai người thu thập một buổi trưa, mới miễn cưỡng thu dọn tất cả mọi thứ vào vị trí nên có.Buổi tối cha và con gái đi ra ngoài ăn cơm tối, ngày hôm nay Giang Trường Hải làm rất nhiều việc chân tay, còn chưa tới tám giờ đã không mở mắt ra được."Con gái, không xong rồi, cha quá buồn ngủ, cha phải về phòng ngủ, con xem một lát cũng ngủ sớm một chút nha." Giang Trường Hải đóng cửa nhà kỹ càng, nói với Giang Miên Miên đang ngồi ở trên ghế salông xem ti vi.Sắp tới sẽ nhanh chóng khai giảng, kỳ nghỉ của con gái cũng chưa được mấy ngày, Giang Trường Hải đã nghĩ để cho con gái buông lỏng thật tốt mấy ngày, cũng không quan tâm chuyện cô xem ti vi."Được, cha, con biết rồi, con xem xong đoạn này cũng ngủ." Giang Miên Miên ngoan ngoãn đáp ứng nói.Thật ra cô đối với TV cũng không có hứng thú bao nhiêu, thế nhưng hiện ở niên đại này, phương tiện giải trí thực sự quá thiếu, cô cũng chỉ có thể cố hết sức, ôm thái độ phê phán, xem kịch truyền hình của thời đại này.Xem xong kịch truyền hình cổ trang, Giang Miên Miên rửa mặt xong, trở về phòng mình ngủ.Mùa hè này, tuy rằng cô vẫn đang học tập kỹ thuật chế tác điện thoại di động, thế nhưng chương trình học cao trung cô cũng chưa thể hoàn thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận