Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 616 - Người mẫu trời sinh



Một phần nhỏ để bán riêng, còn một phần đồ chơi và trang sức khác thì xếp gọn bán cho ông Ngưu và người bán hàng ở cung tiêu xã.Lần này Giang Trường Hải đi Hải Thành cũng không quên quà cho vợ và con gái nhỏ.Ông mua cho Tô Uyển Ngọc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu cam, vừa ấm vừa tránh gió, bây giờ mặc là thích hợp nhất.Tô Uyển Ngọc mặc áo khoác vào, đến trước gương soi, vô cùng hài lòng, gật nhẹ đầu: “Anh Hải, anh thật có mắt nhìn, cái áo này mặc vào rất vừa vặn, màu sắc cũng hợp ý em.”“Anh biết em sẽ thích mà, lúc đó anh nhìn trúng nó ngay cái nhìn đầu tiên.” Giang Trường Hải đắc ý nói.“Con gái nhỏ, đến đây, cha có mua cho con một đôi giày da, ông chủ bán hàng nói đôi giày này được làm từ da trâu, mang vào rất dễ chịu, con đi thử xem.” Giang Trường Hà lấy ra một đôi giày nhỏ đưa cho Giang Miên Miên.“Cảm ơn cha.” Giang Miên Miên vui vẻ thử giày, quả nhiên là dễ chịu hơn so với hàng cung tiêu xã.Chia đồ xong xuôi, Giang Trường Hải cũng đã cực khổ một ngày dài, thu dọn đồ đạc một chút rồi trở về phòng ngủ.Ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau Giang Trường Hải thức dậy với tinh thần thoải mái, ăn sáng xong thì mang theo một bao lớn một bao nhỏ chứa hàng đem đến cho ông Ngưu và người bán hàng.Tô Uyển Ngọc cố ý mặc một chiếc áo len cổ thấp, mang dây chuyền và đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, ra ngoài nói chuyện phiếm cùng với mấy người hàng xóm.Bà Lý thấy bà mang trang sức ngọc trai liền hỏi: “Hầy, Tiểu Tô, sợi dây chuyền trân châu này của cháu có phải mua ở cung tiêu xã không?”Da của Tô Uyển Ngọc vốn đã trắng, nay lại mang thêm sợi dây chuyền ngọc trai, nhìn cực kỳ dịu dàng xinh đẹp, như thể trời sinh để làm mẫu vậy.Thím Lý hỏi thêm chút nữa, những người khác đang nói chuyện cũng đều nhìn sang hướng Tô Uyển Ngọc.“Hầy, Tiểu Tô, em mang sợi dây chuyền này trông hợp thật, em mua nó ở đâu vậy? Chị cũng muốn mua.” Mẹ Vương Lợi hâm mộ hỏi.Tô Uyển Ngọc sờ lên sợi dây chuyền của mình, cười khanh khách, giải thích: “Dây chuyền này không phải em mua ở cung tiêu xã mà do anh nhà lúc đi Hải Thành nhìn thấy đẹp quá nên cố ý mua về tặng. Nếu mọi người thích thì đúng lúc nhà em cũng còn một ít, có thể cho mọi người xem thử.”Những người hàng xóm nghe Tô Uyển Ngọc nói xong liền biết nếu các cô mua đồ ở chỗ bà thì các công nhân ở nhà máy vận chuyển cũng sẽ làm theo.Mặc dù đây là đầu cơ trục lợi nhưng bây giờ cũng mặc kệ, bình thường lúc ra ngoài nếu có ai nhìn thấy sợi dây chuyền thì cũng sẽ mặc kệ không hỏi đến.Vả lại cái vòng dây và đôi bông tai của Tô Uyển Ngọc nhìn rất đẹp, trước đó các cô thấy người khác mang nên cũng muốn mua, nhưng hàng ở cung tiêu xã cực kỳ đắt hàng, có tiền cũng không mua được.Mà đúng lúc Tô Uyển Ngọc lại có hàng, nói không động tâm thì đều là giả.Sau khi nghĩ thông suốt, những người hàng xóm nhao nhao hỏi: “Ây da Tiểu Tô à, vậy thì tốt quá, nhà em có vài bộ phải không, để cho chị hai bộ, em chị thêm một bộ nữa.”“Đúng đúng, chị một bộ nữa, như vậy có đủ không?”“Thím cũng muốn mua một bộ cho con gái nữa, hôm bữa nó về nhà còn nói chị em dâu gì cũng đều mang trang sức ngọc trai cả, còn nó cái gì cũng chẳng có, nó có nhắc thím mấy lần rồi.” Bà Lý thấy mọi người tranh nhau mua, sợ không còn phần cho mình nên vội vàng nói.Tô Uyển Ngọc nghe xong vui mừng khôn tả, bà biết những món trang sức này rất được ưa chuộng nhưng không ngờ lại được ưa chuộng đến vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận