Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 209. Một sợi dây chuyền vàng

“Biết rồi. Suốt ngày chỉ biết đến vợ con. Mẹ thực sự nuôi con vô ích suốt mấy năm qua rồi.” Trương Quế Hoa không vui lẩm bẩm.
“Ôi chao, mẹ à, mẹ nói gì vậy. Có lần nào đến sinh nhật mẹ mà con quên không, chẳng phải con đều nhớ rõ hết sao?” Giang Trường Hải thấy mẹ mình ghen tị liền cười đùa dỗ dành.
Trương Quế Hoa nghĩ lại, cảm thấy cũng đúng. Sắc mặt tốt hơn một chút: “Được rồi được rồi, mẹ biết rồi. Lát nữa sẽ nấu cho vợ con.”
Kết quả giây tiếp theo Giang Trường Hải nói ra một câu càng khiến người ta tức giận: “Mẹ, lát nữa con lên trấn mua vài cân thịt, mua thêm một con cá to, tối nay chúng ta làm một bàn đồ ăn ngon.”
Trương Quế Hoa nghe ông nói vây, lập tức lại bùng nổ: “Chỉ là một ngày sinh nhật, làm gì mà phải lãng phí như vậy? Luộc hai quả trứng gà là được rồi, nhà chúng ta có ai không làm sinh nhật như vậy, chỉ có vợ con là quý giá à? Nhà chúng ta còn không chứa nổi cô ta?”
“Mẹ xem mẹ kìa, nói chuyện đàng hoàng chứ sao lại tức giận như vậy?” Giang Trường Hải bất đắc dĩ nói.
Sống cùng nhau chính là không hay ở điểm này, muốn làm cho vợ mình một bữa sinh nhật thật tốt còn phải nghe mẹ mình mắng một trận.
“Con nói xem mẹ tức giận vì cái gì?”
Hai mắt của Trương Quế Hoa trừng to đến mức như mắt gà chọi, miệng nói như súng bắn liên thanh: “Lão đại, mẹ biết trong tay con có chút tiền, nhưng tiền không phải để tiêu như vậy. Con vung tay quá trán tiêu hết tiền, tạo thành thói quen xấu là xa xỉ, sau này làm sao mà sống được nữa?”
Giang Trường Hải biết mẹ mình nói vậy là muốn tốt cho mình, nhưng ông cũng không dám nói rằng mình có thể kiếm tiền.
Cha mẹ ông đều nhát gan sợ xảy ra chuyện. Trước đây đã cảnh cáo ông, không cho phép ông làm việc đầu cơ trục lợi.
Vậy là lại lấy tuyệt chiêu của mình ra, không thèm nói đạo lý và ngon ngọt dỗ dành: “Mẹ, mẹ nói vậy cũng nghiêm trọng quá rồi. Không phải chỉ là mua chút thịt cá thôi sao? Cũng không tốn bao nhiêu tiền. Hơn nữa con mua về đâu phải chỉ cho mình vợ con ăn, mẹ và cha con cũng vất vả cả năm rồi, bây giờ chúng ta ăn ngon một chút, tự khao bản thân, đâu phải là quá đáng.”
Trương Quế Hoa nghe vậy, sắc mặt có hơi dịu xuống.
Trong nhà phải cung cấp cho ba học sinh, miệng ăn cũng nhiều. Cả năm qua chưa hề dính chút chất béo nào.
Giang Trường Hải thấy mẹ mình đã dao động, lại tiến thêm một bước, dụ dỗ: “Mẹ, con cũng không phải chỉ biết làm sinh nhật cho vợ, còn không phải vì con vừa mới có tiền thì đến sinh nhật của vợ con sao? Chỉ là trùng hợp mà thôi, đợi sang năm cha và mẹ đến sinh nhật con cũng sẽ làm một bàn đồ ăn như vậy cho cha mẹ, thế nào?”
Nghe vậy, gương mặt Trương Quế Hoa liền xuất hiện ý cười: “Con nói đấy nhé. Năm sau đến sinh nhật cha và mẹ không thể kém hơn vợ con.”
“Con đã lừa mẹ bao giờ chưa? Mẹ cứ chờ xem, đảm bảo cha mẹ sẽ hài lòng.” Giang Trường Hải nhướng mày, vẫn là một bộ dạng cà lơ phất phơ, giọng điệu không đứng đắn.
Nhưng Trương Quế Hoa lại rất tin tưởng, vui vẻ hớn hở đáp: “Mẹ biết là con có hiếu nhất mà. Lát nữa mẹ sẽ nấu thêm một quả trứng gà cho con.”
Giang Trường Hải cũng cười theo: “Được rồi mẹ, nhân tiện con mua về thêm cho mẹ một cân đường đỏ.”
Ba quả trứng gà, vừa đủ cho cả nhà ba người bọn họ mỗi người một cái.
Ăn sáng xong, Giang Trường Hải đi thẳng lên hợp tác xã mua bán ở trên trấn, mua cá và thịt lợn, một cân đường đỏ và một bình rượu cao lương.
Với cái miệng của cha ông, trong nhà chỉ ăn cơm thôi cũng lo lắng chứ đừng nói đến dùng tiền để mua rượu uống.
Hiện giờ ông đã có tiền, đương nhiên là muốn hiếu kính cha mình, để cha uống một chút.
Đương nhiên, việc quan trọng nhất là ông đã nghĩ ra mua gì làm quà sinh nhật cho vợ mình từ trước rồi. Một sợi dây chuyền vàng mà ông nhờ người bán hàng Tiểu Chu mang về từ tòa nhà bách hóa trong huyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận