Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 471. Chuyện làm ăn đưa đến cửa 1

"Vậy lá gan các anh cũng quá lớn, lại dám trộm súng."
Úc Thừa nhướng mày: "Đây được xem là cái gì, khi còn bé Hà Bình đi bộ đội với cha còn dám châm lửa nổ bom kìa." Tất nhiên, chuyện sau đó, Hà Bình bị cha rút dây nịt da đánh một tháng cũng không xuống giường được.
Giang Miên Miên trợn mắt há hồm: Không đánh chết đã là cha ruột rồi.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, Úc Thừa ung dung nói: “Chờ lần sau có cơ hội, anh dẫn em đến trụ sở huấn luyện đó bắn súng nha?"
"Bắn súng? Được nha, em còn chưa sờ súng thật lần nào đâu." Giang Miên Miên hứng thú bừng bừng nói.
Là một công dân tốt tuân theo pháp luật, Giang Miên Miên chỉ thấy súng qua ti vi thôi, trong cuộc sống thực tế chưa từng thấy qua.
"Anh Úc, chúng ta qua bên bờ sông nhỏ kia ngồi một lát đi." Giang Miên Miên đề nghị.
"Được."
Hai người ngồi ở bờ sông, đưa chân vào dòng nước nhỏ, nước sông mát mẽ mang đi cái nóng rang của mùa hè, làm Giang Miên Miên thoải mái duỗi người.
"Nơi này thật tốt." Giang Miên Miên thở dài nói.
"Đúng vậy, trước kia bọn anh sẽ tới đây bắt cá, móc tổ chim, rồi nướng ăn, khi đó nếu trong bọn anh ai gặp chuyện vui, mấy người còn lại sẽ tụ họp ở bên này một chút, nếu không vui thì cũng sẽ lại đây chạy mấy vòng, đánh bao cát một trận, phát tiết một chút." Úc Thừa tràn đầy hoài niệm nói.
"Vậy bây giờ anh không vui sao?” Giang Miên Miên nhỏ giọng hỏi.
"Không có nha, bây giờ anh rất vui vẻ." Úc Thừa nhìn Giang Miên Miên, cười nói.
Hai người ở lại hơn một giờ ở trụ sở bí mật, lúc trở về, gặp Trình An, Đường Lâm, Hứa Thành, còn có Úc Nhu cũng đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách.
"Xin chào chị Úc, anh Trình An, anh Đường Lâm, anh Hứa Thành." Giang Miên Miên ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ừ, xin chào Miên Miên." Đường Lâm cười híp mắt nói.
Hứa Thành cũng gật đầu cười.
"Ừ, Úc lão đại, Miên Miên, hai người đi đâu vậy, chúng tôi chờ hai người thật lâu." Trình An tò mò hỏi.
"Sao mấy người lại đến đây?" Úc Thừa hỏi mấy người này.
"Đây không phải là vội tới đưa chuyện làm ăn cho Miên Miên sao, hai người không biết, một buổi chiều này, có mấy người gọi điện thoại cho nhà tôi, để cho tôi giúp tìm Giang Miên Miên may quần áo theo yêu cầu cho mấy người đó." Trình An than phiền nói.
Bởi vì cấp bậc của ông Úc cao, các phu nhân muốn định chế quần áo cảm thấy ngại khi gọi điện thoại đến nhà họ Úc vì đây chỉ là chuyện nhỏ, cho nên bọn họ nhờ những nhà có đứa trẻ có quan hệ tốt với nhà họ Út truyền lời.
Nghe vậy Giang Miên Miên lập tức hưng phấn, chuyện làm ăn của mình tìm đến cửa rồi!
Úc Thừa nhìn Đường Lâm hỏi: "Cậu cũng vậy?"
"Đúng vậy, không biết mấy người họ hàng của tôi nghe được từ đâu, nói Miên Miên làm quần áo đặc biệt đẹp, mặc vào vừa người mà còn có thể trở nên khí chất hơn, nhất định để cho tôi tới giúp mấy người đó đặt quần áo làm theo yêu cầu, à, đây là số đó của mấy người đó." Đường Lâm lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo sơ mi, đưa cho Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên nhận lấy, thấy trên đó viết tên người, còn có số đó và yêu cầu đối với quần áo, rậm rạp chằng chịt.
Cô nhìn lướt qua một chút, phát hiện trên tờ giấy này có bốn người, ba người định chế làm hai bộ, tổng cộng là sáu bộ, cộng thêm hai bộ của bà Trịnh trước đó, tổng cộng tám bộ.
Giang Miên Miên nuốt một ngụm nước miếng, đây là một công trình lớn, thời gian của mình lại không đủ, vậy phải làm sao bây giờ?
Không đúng, cô còn chưa tính luôn mấy người mà Trình An mới vừa nói.
Ngay lúc Giang Miên Miên có chút buồn rầu, Úc Nhu đi tới bên cạnh Giang Miên Miên, đè bả vai của cô một cái, cười nói: "Miên Miên nha, coi như em đã nổi tiếng trong đại viện quân khu của bọn chị rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận