Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 365. Báo phát hành rồi 3

Thấy cô ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, mấy người hàng xóm đều yêu thích: “Vẫn là bé gái tốt mà, mềm mại, lại khôn khéo hiểu chuyện như vậy. Không giống thằng nhóc thúi nhà tôi, từ sáng đến tối không thấy bóng dáng đâu, từ trước tới giờ thi chưa từng đạt tiêu chuẩn.”
“Đúng vậy, nếu nhóc nhà tôi mà thông minh được một nửa của Miên Miên thì tôi đã mãn nguyện rồi.”
“Nhóc nhà tôi cũng vậy, bảo nó làm bài tập giống như là muốn mạng của nó vậy.”
Giang Miên Miên nghe thấy mấy lời quen thuộc này đột nhiên có cảm giác vi diệu nông nô vùng lên cất lên bài hát.
Ngày xưa, cô cũng là một thành viên được nhắc tới đó, bây giờ vùng lên một cái, lại thành “con nhà người ta”.
Đúng là việc đời không thể đoán trước được mà.
Bọn nhỏ ở bên cạnh nghe thấy mẹ mình khen Giang Miên Miên, quở trách tụi nó, cũng lén phóng ánh mắt như dao về phía cô.
Nhất là hai đứa đứa con trai vẫn luôn tẩy chay và cô lập cô, ngày nào cũng kêu cô là nhỏ nhà quê, còn kéo đuôi sam của cô, đôi mắt nhỏ ấy cứ như hận không thể đánh cô một trận vậy.
Giang Miên Miên là một người thù dai, cô đảo mắt một vòng, nói với mấy người phụ huynh: “Dạ mấy bà, mấy thím ơi, thật ra thành tích học tập không tốt, nguyên nhân lớn nhất là còn chưa đủ chăm chỉ, cố gắng ạ. Cần cù bù thông minh, chỉ cần chịu bỏ công sức ra, cố gắng làm nhiều bài tập hơn những học sinh khác thì nhất định có thể vượt quá được đối phương.”
“Thật sao?” Mấy người phụ huynh vừa nghe lời này thì ánh mắt sáng lên, thành tích học tập của mấy nhóc trong nhà là chuyện khiến mấy bà nhức đầu nhất.
“Đương nhiên là thật ạ.” Giang Miên Miên làm vẻ mặt thành thật mà gật đầu: “Con chính là nhờ vậy mới có thể thi được thành tích tốt nhất.”
Tô Uyển Ngọc lên tiếng làm chứng: “Miên Miên nhà em mỗi tối đều học tới mười giờ đêm mới ngủ, buổi sáng trời chưa sáng đã thức dậy đọc sách, ngày nghỉ cũng không đi ra ngoài chơi, ngày ngày đều ở nhà đọc sách, viết chữ.”
Đương nhiên lời bà nói là có hơi lố một chút nhưng mà hàng xóm đâu có biết đâu, cũng tin là thật.
Vì vậy không nói chuyện thêm nữa, trực tiếp đứng dậy kéo đứa nhỏ nhà mình về nhà, đi làm bài tập.
Mấy đứa nhóc quậy: “…”
Giang Miên Miên, mày chờ đó cho tao!
Giang Miên Miên thấy một màn này, phải nói là cực kỳ sảng khoái!
Hừ, ai bảo tụi mi kéo đuôi sam nhỏ của tao!
Về nhà nằm lên chiếc giường êm ái, đột nhiên Giang Miên Miên nghĩ tới trước kia cô cũng là một đứa học dở không có ước mơ, là một đứa gáng gượng bị hệ thống ép buộc học tập trở thành trùm học.
Với chuyện này trong lòng cô rất cảm kích hệ thống.
Phút chốc Giang Miên Miên có chút cảm tính mà nói: “Hệ thống, cảm ơn ngươi nha, cảm ơn trước đó ngươi đã ép ta phải học tập, để ta có được thành tích bây giờ.”
Hệ thống nghe được lời này của Giang Miên Miên thiếu chút nữa khóc như mưa.
Thời gian lâu như vậy, nó dễ dàng lắm sao?
Mặc dù trong lòng hệ thống kích động nhưng mà nó vẫn giữ sự cao ngạo, lạnh lùng của mình: “Không cần cảm ơn, bởi vì chức trách của tôi chính là bồi dưỡng ký chủ thành một trùm học chân chính.”
Dừng một chút lại bổ sung một câu: “Nhưng mà ký chủ có thể đạt được thành tích ngày hôm nay, tôi rất vui vẻ, yên tâm.”
Giang Miên Miên nắm quyền: “Ngươi yên tâm, sau này tôi vẫn sẽ cố gắng như vậy!”
Hệ thống: “Được, tôi mỏi mắt mong chờ.”
Buổi trưa Giang Trường Hải tan ca về nhà ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nói: “Vợ à, chiều nay anh xin nghỉ nửa ngày, bài văn của con gái mình được đăng lên báo, chuyện vui lớn như vậy sao có thẻ không nói cho cha mẹ biết chứ? Cho nên tụi mình ăn cơm xong rồi về thôn báo tin mừng đi em.”
Ông khoe khoang cả một vòng trong xưởng còn chưa đủ, ông còn đang suy nghĩ tới về thôn khoe khoang, lúc làm việc ở xưởng cũng không yên lòng.
Cuối cùng thật sự kiềm chế không được sự kích động trong lòng, ông đi tình xưởng trưởng Trịnh xin nghỉ một buổi chiều.
Tô Uyển Ngọc rất vui nhưng không biểu hiện ra mà gật đầu: “Dạ được, anh Hải, cơm nước xong đợi em tắm rửa, thay đồ trước rồi chúng ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận