Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 253. Thần tiên không cho đi

Đầu cô ta chiếu lại những chuyện kiếp trước, mơ hồ nhớ ra hình như ngày mừng thọ ông cố ngoại lần đó có xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc cô ta mệt mỏi quá độ chết đi thì cũng ba mươi tuổi rồi, sao nhớ nổi chuyện từ hai mươi năm trước chứ.
Phải nằm trên giường suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra.
Vào năm đại thọ tám mươi tuổi của ông cố ngoại, đường từ thôn Thạch Kiều đến nhà ông cố ngoại cô ta đã xảy ra sạt lở đất, có hai người qua đường bị chôn sống!
May là bà cụ và Chí Văn, Chí Võ đi sớm một bước nên tránh được kiếp nạn.
Tuy vậy nhìn thử biến cố Giang Miên Miên được đi học, trong lòng Chiêu Đệ hơi do dự không biết mọi việc kiếp trước có còn chính xác hay không. Kết quả là tối đó bên ngoài vang lên tiếng tí tách mưa rơi nhè nhẹ.
Sáng trời thì cơn mưa phùn đã trở thành mưa rơi xối xả.
Trận mưa lớn như xác nhận trí nhớ của Chiêu Đệ không sai, trong đầu cô ta lập tức nảy ra một kế hoạch.
Sáng đó khi ăn cơm, cô ta nói với Trương Quế Hoa: “Bà ơi, đêm qua con ngủ lại mơ thấy ông tiên. Ông ấy nói rằng bà không được đến nhà ngoại sớm một ngày, bởi vì ngày đó không nên xuất hành, dễ xảy ra chuyện. Ông ấy bảo bà đi sớm hai ngày hoặc xuất phát đúng ngày đều được ạ.”
Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả mọi người trên bàn cơm đã hướng qua cô ta.
Trương Quế Hoa còn đang rầu rĩ. Trời đang mưa lớn thế này, chẳng biết khi nào tạnh. Đường về nhà ngoại của bà ta đâu có dễ đi, nếu còn không tạnh thì sao bà ta về được đây?
Bây giờ nghe Chiêu Đệ nói vậy, bà ta hơi do dự hỏi: “Ông tiên còn quản mấy chuyện này à? Ông ấy nói vậy với cháu thật không?”
Chiêu Đệ gật đầu chắc nịch: “Thật mà, ông ấy còn bảo con nhất định phải cản bà lại, nếu bà kiên quyết trở về ngày đó thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
Nếu trước kia cô ta dám nói vậy, bà cụ sẽ mắng cô miệng quạ đen, không biết ăn nói.
Nhưng nhớ tới việc Chiêu Đệ tiên tri đúng hai chuyện trước đó, Trương Quế Hoa lại hơi chần chừ chưa chắc chắn được.
Giang Trường Hải híp mắt nhìn Chiêu Đệ tràn đầy lòng tin kia, ánh mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng ông cũng chẳng nói gì.
Còn Triệu Tiểu Quyên thì giật nảy mình, con bé Chiêu Đệ này, sao trước đó không bàn với bà ta trước mà nói luôn trước mặt nhiều người vậy chứ.
Lỡ như bà cụ thấy Chiêu Đệ đang nguyền rủa mình, xong đánh con bé một trận no đòn thì sao giờ?
Tôn Lệ Hà buông lời giễu cợt: “Chiêu Đệ, thím thấy cháu chắc còn chưa tỉnh ngủ đâu, lại bắt đầu nói mê sảng rồi. Cháu cản bà về nhà ngoại, có phải là do ghen ghét mình không được đi cùng phải không?”
Trương Quế Hoa nghe thế, nhanh chóng dùng ánh mắt chất vấn nhìn qua Chiêu Đệ.
Đương nhiên là bà ta đang tự hỏi có phải là cô ta có ý định này thật không, cố ý lấy cớ ông tiên để lừa mình.
“Thím ba, cháu không có nghĩ như vậy. Mấy thứ cháu nói đều là ông tiên bảo cháu mà. Cháu lo ông bà với chị ba, còn có anh cả, anh hai gặp nguy hiểm.” Chiêu Đệ để lộ vẻ mặt gấp gáp, tức giận, đúng là vẻ mặt khi con nít bị người lớn chất vấn thật.
“Vậy nếu vì cháu mà bà về nhà ngoại trễ thì thím chống mắt coi thử cháu giải quyết thế nào.” Tôn Lệ Hà vẫn chưa buông tha, một mực tin rằng cô ta chỉ đang giả thần giả quỷ.
Đồng thời còn cho rằng là Chiêu Đệ lén bắt con chuột thả vào phòng mình, nếu không sao hồi trước còn bình thường, tự dưng bây giờ lại có?
Về phần vì sao biết thím Hai mang thai thì càng đơn giản hơn, chỉ cần xem chu kỳ kinh nguyệt của bà ta là xong.
Chiêu Đệ không thèm để ý bà ta, quay đầu nhìn Trương Quế Hoa với gương mặt lo lắng: “Bà, bà ơi, ông tiên có nói vậy thật mà. Bà nghe con đi, về trễ một ngày. Chờ mọi người bình an trở về rồi muốn đánh muốn mắng con sao cũng được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận