Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 424. Văn võ song toàn

Giang Trường Hà cũng kích động, hai mắt ươn ướt. Ông có người nối dõi rồi.
Ông cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lưng ra ngoài đường, không còn bị người trong thôn chỉ chỉ chỏ chỏ nữa.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng rất mừng cho bọn họ. Những năm qua vì không có con trai mà nhà hai sống rất khổ cực. Hi vọng đứa bé này đến rồi, có thể khiến bọn họ thay đổi tâm thái mà sống thật tốt.
Giang Đại Sơn cũng mừng cho con trai. Trong nhà có thêm con trai là việc tốt, hơn nữa đứa cháu trai nhỏ này còn có cùng ngày sinh với ông ta.
Còn chưa nhìn thấy cháu trai, ông ta đã có chút yêu thích đứa cháu này hơn rồi.
Người nhà họ Giang đều rất vui mừng, chỉ có Tôn Lệ Hà là không quá vui.
Triệu Tiểu Quyên thực sự sinh một đứa con trai, vậy sau này không phải sẽ có thêm một thằng nhóc tranh đoạt với con trai của bà ta sao?
Nhưng cho dù bà ta không vui cũng không dám biểu hiện ra, tránh bị cha mẹ chồng phát hiện rồi bị mắng.
Đợi bà đỡ thu dọn xong, cuối cùng cũng để Giang Trường Hà đi vào.
Giang Trường Hà rón rén vào phòng, bộ dạng đó tựa như đang lo lắng mình sẽ dọa sợ đứa con trai bảo bối vừa mới sinh ra.
“Mẹ, cho con bế con trai của con.” Giang Trường Hà đưa tay đón lấy đứa bé trong lòng Trương Quế Hoa.
Ông nhìn đứa bé trắng nõn trên tay, hạ giọng, âm thanh hơi run rẩy: “Nguyên Bân, cha là cha của con. Con trai ngoan của cha.”
Giọng nói của Giang Trường Hà có chút nghẹn ngào, đứa con trai ông đã mong chờ nhiều năm cuối cùng cũng tới.
Cái tên Nguyên Bân này là mấy tháng trước ông đến điểm thanh niên tri thức nhờ thanh niên tri thức đặt tên.
Bé trai thì tên là Giang Nguyên Bân. Lỡ như là bé gái thì gọi là Phán Đệ.
Tôn Lệ Hà cũng theo mọi người vào phòng, thấy Giang Trường Hà ôm đứa trẻ gọi Nguyên Bân, nhất thời tức giận.
Hai con trai của bà ta một văn một võ. Ông thì tốt rồi, trực tiếp văn võ song toàn, anh hai thật là tâm cơ.
Ngay cả Giang Trường Đào cũng cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy anh hai vừa mới có con trai liền muốn chèn ép bọn họ. Ông ta cũng bắt đầu lo lắng cho tương lai của nhà mình.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhìn đứa bé trong phòng một lúc, thấy không có gì cần giúp đỡ nữa, cũng định quay về trấn.
“Cha mẹ, không có chuyện gì thì chúng con về trước đây.” Giang Trường Hải nói với Trương Quế Hoa.
“Được, các con về đi. Khi nào đầy tháng đứa bé nhớ về ăn cơm nhé.” Trương Quế Hoa vui vẻ nói.
“Vâng, con biết rồi.”
Hai người ra khỏi nhà họ Giang. Tô Uyển Ngọc đẩy xe đạp, nói một cách chắc chắn: “Con gái anh chắc chắn lại đưa Úc Thừa ra bờ sông làm biếng hóng mát rồi.”
“Từ nhỏ con gái đã thích ra bờ sông, bờ sông có nước, lại mát mẻ. Con bé biết tìm chỗ nhất.” Giang Trường Hải cũng tán đồng.
Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, lúc này Giang Miên Miên và Úc Thừa đang ở dưới bóng cây hóng mát. Đây là chỗ trước đây cô khi lén làm biếng thường hay đến.
Giang Miên Miên và Úc Thừa mỗi người cầm một củ khoai lang, ngâm chân trong dòng nước mát lạnh hưởng thụ.
“Anh Úc, đây là trụ sở bí mật của em đấy, là thánh địa tuyệt vời nhất cả ngày mặt trời cũng không chiếu đến.”
Là thánh địa lười biếng hóng mát chứ gì?
Úc Thừa nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của cô, không thể phủ định mà nhướng mày: “Đợi đến khi em đến thủ đô, anh cũng đưa em đi trụ sở bí mật của anh.”
“Được thôi, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ giữ bí mật giúp anh. Nào, chúng ta ngoắc tay.” Giang Miên Miên đưa ngón tay út ra, nghiêm túc ngoắc tay với Úc Thừa.
Thấy vậy, Úc Thừa “xì” một tiếng: “Thật trẻ con.”
Thật ra Giang Miên Miên đang cố ý đùa giỡn cậu, cô thúc giục: “Mau lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận