Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 235. Chửi mắng còn chưa hết giận

Tôn Lệ Hà cũng cảm thấy lời nói dối của bản thân bà ta quá giả, nhưng mà trong phút chốc bà ta không tìm được cái cớ tốt hơn.
“Tôn Lệ Hà ơi Tôn Lệ Hà, giờ mày đã là mẹ của hai đứa nhỏ, sao mày có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy hả? Mày thèm ăn lắm hả? Không ăn những thứ này mày sẽ chết có đúng không?” Trương Quế Hoa gân giọng mắng đến vang trời.
Giang Trường Đào nghe mẹ ông ta mắng vợ mình, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Thật quá mất mặt, giờ phút này ông ta hận không dưới đất không có cái lỗ để cho ông ta chui vào.
Tôn Lệ Hà cũng bị mắng đến không ngóc đầu lên được, chỉ cảm thấy bà ta bị mất hết thể diện trước mặt mấy đứa vịt giờ này rồi.
Mà Trương Quế Hoa thấy đồ ở chỗ ả chỉ có chút ít như vậy, không khớp với số đồ bà ta mất đi, cho là ả đã trộm ăn rồi, liền mắng ác hơn nữa.
“Đúng là phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng mà, nếu không phải nể tình hai đứa cháu trai thì kiểu gì hôm nay tao cũng tống tên trộm như mà vào tù ở!”
Đồ ăn ngon nhiều như vậy, bà ta cũng không nỡ ăn, bình thường đều ăn cùng với hai đứa cháu trai.
Trương Quế Hoa nghĩ tới những thứ này, có chửi mắng cũng không hết giận, liền giơ bàn tay lên tát Tôn Lệ Hà mấy cái thật mạnh.
Sức tay bà ta lớn, tát xuống mấy cái đã khiến Tôn Lệ Hà cắn răng nhếch mép mà kêu đau.
“Mẹ, mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con biết lỗi rồi, là do con bị ma che mắt, lần sau con không dám vậy nữa đâu.” Tôn Lệ Hà ôm đầu vội vàng nhận lỗi, cầu xin tha thứ.
Chiêu Đệ cảm thấy cực kỳ sảng khoái khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng phun ra được một ngụm khí xấu rồi.
Đại Nha, Nhị Nha cũng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cũng may là tìm được đồ, nếu không người bị đánh là tụi cô rồi.
“Mày trộm nhiều đồ ngon của tao vậy, tối hôm nay không cho mày ăn cơ, nhớ cho kỹ, bắt đầu từ ngày mai, tất cả công việc trong này đều để cho mày làm, ai cũng không được giúp.” Trương Quế Hoa sau khi đánh chửi một trận thì ôm đống đồ ăn lục soát được về nhà chính.
Trương Quế Hoa vừa đi, Tôn Lệ Hà bị đánh đến tóc tai bù xù cũng không gào nữa, bà ta đảo mắt hung ác mà nhìn chòng chọc Chiêu Đệ.
Đều do con nhỏ chết tiệt này, nếu không phải nó bảo bà cụ đến mấy phòng khác lục soát thì sao bà ta có thể bị phát hiện được chứ?
Phải biết trước kia bà ta cũng từng làm chuyện này rồi, cho tới giờ bà cụ vẫn không có phát hiện ra, quả nhiên là cái con nhỏ chết tiện này xung khắc với mạng của bà ta mà!
Chiêu Đệ lại không luống cuống chút nào mà trợn mắt ngược lại, cô ta cũng không sợ đâu!
Buổi chiều khi Giang Miên Miên từ trong trấn trở về, vừa nghe nói Tôn Lệ Hà trộm đồ bị bà cụ bắt được, dạy dỗ một trận, cô cũng không thấy bất ngờ.
Bởi vì, rất lâu trước kia, Tôn Lệ Hà đã đi qua phòng của bọn cô lục đồ, cho nên mẹ cô mới dưỡng thành thói quen để đồ quan trọng vào trong tủ rồi khóa kỹ lại.
Giang Miên Miên không có bình tĩnh giống cha mẹ cô, bởi vì cô phát hiện kẹo thỏ trắng với sôcôla dưới gối của cô không thấy đâu nữa.
Tô Uyển Ngọc nhìn gương mặt nhỏ nhắn đau khổ của con gái, còn xấu xa mà chọc ghẹo cô: “Trước đó mẹ đã nói với con rồi, bảo con đừng có đặt kẹo ở dưới gối, không nghe người lớn nói, thiệt thòi ngay trước mắt. Bây giờ mất kẹo, hai ngày tới con không có gì mà nhai nữa rồi.”
“Mẹ, mẹ đang cười trên nỗi đau của người khác đó.” Giang Miên Miên phồng má lên án.
Cô không thích để kẹo trong tủ là vì ghét tốn công lúc ăn.
Bây giờ thì hay rồi, kẹo không còn, không cần phải ăn nữa, hoàn toàn bớt chuyện.
“Đúng vậy, mẹ đúng là đang cười trên nỗi đau người khác đó.”
“Được rồi mà vợ, em đừng có trêu Miên Miên nữa, lát chọc con khóc thì em lại phải dỗ đó.” Giang Trường Hải cười chọc nói.
“Con không thèm khóc đâu, con chỉ xót kẹo của con thôi.” Giang Miên Miên chống eo nhỏ, giận dữ nhưng đáng yêu nói.
“Được, được, con gái yêu của cha không khóc, mau chia kẹo hồ lô mà con mua đi.” Giang Trường Hải đưa kẹo hồ lô mà bọn họ mua ở trấn trên cho Giang Miên Miên, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận