Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 275. Học không nổi

Giang Miên Miên làm sáu đề thi hết cả ngày, tinh thần cứ luôn tập trung cao độ cuối cùng cũng có thể thả lỏng xuống .
Cô nhìn ba mươi điểm trí lực trên trang chủ hệ thống, hài lòng mỉm cười.
Trước mắt năng lực ghi nhớ của cô là cao nhất, ba mươi điểm trí lực không cần cộng thêm vào năng lực ghi nhớ.
Cô tăng thêm bảy điểm cho các hạng mục năng lực quan sát, năng lực chú ý, năng lực tư duy và năng lực tưởng tượng thêm tám điểm.
Sau khi hệ thống load lại, trang chủ như sau—
Trí nhớ: (200): 147
Năng lực quan sát (200): 111
Lực chú ý (200): 117
Tư duy (200): 117
Sức tưởng tượng (200): 120
Chỉ số trí lực bình quân: 122.4 ( trí lực xuất sắc: 120-140)
Quá tốt rồi, cuối cùng cũng trở thành trí lực xuất sắc, khoảng cách đến việc trở thành học bá lại ngắn một bước.
---
“Đợi chút, ngày mai là thứ hai à? Vậy hôm nay chẳng phải là chủ nhật à!”
Giang Miên Miên ngồi bật dậy, chẳng trách lúc sáng cha cô gọi cô dậy cùng đi lên trấn, hoá ra hôm nay là ngày gọi điện thoại với Úc Thừa.
Cô chuyên tâm học tập đến nổi quên sạch sẽ chuyện này luôn rồi!
Nhưng giờ trời cũng sắp tối rồi, giờ có đến cũng không kịp, bỏ đi, đợi tuần sau lại gọi vậy.
Nhiệm vụ của Giang Miên Miên thành công thuận lợi, mà Chiêu Đệ ở bên này vẫn đang lo lắng bù đầu.
Mấy ngày qua cô ta không kể ngày đêm chăm chỉ học tập, nhưng sắp đến ngày khai giảng rồi mà sách giáo khoa lớp hai cũng chưa xem xong.
Kết quả như vậy thực sự khiến cô ta không thể chấp nhận được.
Sao có thể như vậy được chứ?
Ông trời để cho cô ta trọng sinh một lần, vậy mà đến giáo trình tiểu học cô ta cũng không học được?
Cô ta nhìn sách giáo khoa trên bàn, toán cô ta cũng tạm, lúc trước có một ít cơ sở, những phép cộng trừ đơn giản cũng được xem là hiểu rõ.
Nhưng mà ngữ văn đối với cô ta thực sự là một cửa ải khó khăn!
Ngữ văn cần phải đọc thuộc lòng rất nhiều thứ, một bài văn thôi mà cô ta xem đến mấy lần rồi cũng không thể đọc thuộc được.
Cho dù có lúc có thể miễn cưỡng nhớ được, chưa đầy một ngày cô ta cũng quên lại, điều này khiến cho cô ta thấy rất chán nản.
Xem ra trí nhớ bây giờ của cô ta cũng giống hệt như kiếp trước, không hề vì sống lại mà trở nên tốt chút nào.
Nhị Nha thấy tâm trạng mấy ngày qua của Chiêu Đệ không tốt lắm, còn hay sốt ruột liền quan tâm nói: “Chiêu Đệ, sao mà đọc sách cũng vẫn tức giận vậy?”
“Nhị Nha, em không học thuộc được bài văn này.” Chiêu Đệ hơi phiền não nói, bản thân cô ta nhẫn nhịn quá lâu, bây giờ có người hỏi lập tức nói trực tiếp ra những thứ đang giữ trong lòng.
Nhị Nha nghe vậy bèn sờ đầu cô ta, dịu dàng an ủi: “Chiêu Đệ, cứ học từ từ, bây giờ em đã rất lợi hại rồi, đừng gấp quá. Em mới bắt đầu học tập, tiến độ bây giờ đã rất nhanh rồi đó.”
Trong mắt Nhị Nha, tốc độ học tập của em gái đã cực kỳ nhanh rồi.
Cô bé biết Chiêu Đệ đã xem xong sách ngữ văn, cũng đã học hết toàn bộ những chữ trong sách ngữ văn, cô bé thấy là do em gái yêu cầu quá cao với bản thân.
Như vậy không tốt, đợi sau này chỉ sợ Chiêu Đệ sẽ không thích học tập.
Nhưng Chiêu Đệ lại thấy mình học rất chậm.
Tam Nha chỉ là một đứa bé gái tám tuổi mà có thể đọc xong chương trình học của lớp ba trong vòng hai tháng.
Mà một người trưởng thành như mình đọc một cuốn sách ngữ văn lớp hai trong vòng một tuần lễ thôi mà cũng không xong.
Nhưng cô ta không có cách nào nói rõ tình huống với Nhị Nha, chỉ có thể nhịn phiền não xuống mà gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi, chị hai.”
Ngày mai là khai giảng rồi, cho dù cô ta không cam lòng, không muốn nhận thua đi nữa thì cũng phải chấp nhận thực tế này.
Nhưng cô ta sợ bị người ta biết sẽ rất mất thể diện, bèn thừa dịp phòng chính không có ai mà lén lén đi qua, nói với vợ chồng ông Giang: “Ông nội bà nội, một tuần quá ngắn cháu không thể học xong nhiều chương trình học như vậy, nhưng mà chương trình năm lớp một cháu đã học xong rồi, bây giờ cháu muốn trực tiếp học lớp hai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận