Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 329. Mua nhà (1)

May là cuối cùng cũng chọn được một căn: “Anh Hải, em thích căn nhà này.”
Là một căn nhà riêng với một khoảng sân nhỏ.
“Được, bên ngoài nhìn cũng rất được, em đợi anh đi hỏi thăm, chủ của ngôi nhà này có ở đây không rồi chúng ta vào xem thử.” Giang Trường Hải nói.
Đúng lúc này có một thím ra ngoài mua rau, Giang Trường Hải vội chạy qua, cười hỏi bà ấy: “Thím à, tôi thấy trên cửa nhà có viết là bán nhà, không biết người nhà họ có ở gần đây không?”
“Ồ, cậu nói nhà này à, họ có ở đây, bà cụ đang làm việc ở trạm xá phía trước, nếu cậu muốn mua nhà thì cứ đến đó tìm bà ấy.” Bà thím nhiệt tình nói.
“Vâng, cảm ơn thím nhé.”
“Vợ à, em ở đây chờ anh một chút, anh đến hợp tác xã tìm người muốn bán căn nhà này.”
Giang Trường Hải để Tô Uyển Ngọc ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá sạch sẽ rồi tự sải bước đi tìm người.
Trạm xá ở gần đó, hơn mười phút sau, Giang Trường Hải đã đi cùng một người phụ nữ bốn mươi tuổi quay trở lại.
Người phụ nữ vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “Không phải là nhà tôi bán thì tôi khen đâu, hai người đúng là rất có mắt nhìn đấy, căn nhà này của chúng tôi là căn được giữ gìn tốt nhất. Căn nhà này trước đây là nhà được ốp bằng gạch xanh của một thân sĩ nông thôn, được chúng tôi mua lại, nếu không phải con trai và con dâu muốn đón chúng tôi lên thành phố sống thì tôi cũng không nỡ bán đâu. Đến đây, tôi đưa hai người vào trong xem nhà.”
Hai người đi theo chủ nhà, vừa bước vào đã thấy bên trong sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, phía đông bắc còn trồng mấy gốc cây.
“Căn nhà này có tới mấy phòng lận, đủ cho một gia đình lớn có thể ở. Cậu xem, ở đây còn có phòng tắm đặc biệt, vào mùa đông, đốt bếp lò lên, bên trong sẽ nóng lên, đi tắm cũng không sợ bị cảm lạnh.”
Tô Uyển Ngọc hài lòng gật đầu, vách tường cũng được giữ gìn sạch sẽ, lúc họ chuyển đến có thể trực tiếp vào ở luôn, không cần phải sửa sang gì thêm nữa.
Bớt việc, cũng tiết kiệm được kha khá tiền.
“Chị à, căn nhà này chị định bán với giá bao nhiêu? Để bọn em tính toán xem có đủ tiền hay không?” Giang Trường Hải thấy Tô Uyển Ngọc hài lòng gật đầu, biết là bà đã ưng ý rồi, liền bắt đầu hỏi giá.
“Em trai à, chị thấy hai đứa cũng thật lòng muốn mua, chị sẽ đưa cho hai đứa mức giá thấp nhất, một ngàn tám, người khác đến mua chị đều lấy giá hai ngàn đấy.” Dáng vẻ của người phụ nữ như thể “chị xem cậu như người nhà mình, hời cho các em rồi đấy”.
Giang Trường Hải không nhanh không chậm nói: “Chị à, giá này của chị hơi đắt rồi, một gian nhà chung cư ba phòng ngủ một phòng khách cũng chỉ có giá bốn năm trăm đồng thôi. Em thích môi trường ở đây, yên tĩnh, không ồn ào, mới đến đây xem thử căn nhà riêng này, chị không cần lừa bọn em đâu.”
Thời đại này khái niệm chung cư nhà đơn vẫn còn xa lạ với mọi người, những tòa nhà được xây dựng riêng ngược lại không còn được ưa chuộng nữa.
Người phụ nữ thấy Giang Trường Hải cũng là người có hiểu biết, cũng không nói thách nữa, trái lại nói: “Haiz, em trai à, đừng gấp, cậu thấy giá này không phù hợp, chúng ta có thể thương lượng mà, cậu nói đi, bao nhiêu tiền thì được?”
“Một ngàn mốt.” Giang Trường Hải trực tiếp ép giá xuống thấp hơn bảy trăm đồng.
Người phụ nữ vừa nghe giá mà Giang Trường Hải đưa ra, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
“Cậu trai à, giá em đưa ra quá thấp rồi, cậu xem căn nhà này lớn như vậy, những đồ vật được lắp đặt trong nhà đều là đồ mới do con trai chị mấy năm trước kết hôn rồi lắp đặt, tốn không ít tiền của chị. Còn cả giường rồi bàn ghế với nội thất trong phòng cũng đều là đồ mới, những thứ này chị sẽ không dời đi, tất cả đều để lại cho hai đứa, một ngàn rưỡi, không thể bớt thêm được nữa.”
Giang Trường Hải đánh giá sơ lược nội thất trong phòng, có vẻ còn rất mới, để lại cũng tốt, không phải tốn tiền mua mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận