Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 650 - Nếu không sẽ uổng phí tài năng đấy



Trước đó Tô Uyển Ngọc nói chuyện với khách hàng nước Đức suôn sẻ như vậy, họ nghe thôi đã rất ghen tị.Chưa từng nghĩ rằng bà lại còn biết thêm ba ngoại ngữ khác, thật sự quá lợi hại!Xưởng trưởng Từ cũng rất ngạc nhiên, xem ra trước đây ông ta quả thật đánh giá thấp bà.Biết bốn loại ngoại ngữ thì hoàn toàn có thể vào nhà nước làm phiên dịch viên chuyên nghiệp rồi.“Tiểu Tô à, nếu như cô biết nhiều ngoại ngữ như vậy thì có thể đi làm phiên dịch viên chuyên nghiệp, nếu không sẽ uổng phí tài năng đấy!” Xưởng trưởng Từ gợi ý.Tô Uyển Ngọc thực sự chưa từng suy nghĩ qua chuyện này, bà cười nhẹ một cái và nói với xưởng trưởng Từ: “Cảm ơn gợi ý của anh, tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này.”“Ừ, một nhân tài như cô không nên bị vùi dập, suy nghĩ kĩ đi.” Xưởng trưởng Từ hiếm hoi có lòng trân trọng người tài.Sau khi ra khỏi xưởng hóa chất, Tô Uyển Ngọc về thẳng nhà, bà giờ đây nóng lòng muốn chia sẻ tin vui này với Giang Trường Hải và con gái.Bà vừa vào nhà đã thấy hai cha con đang ăn cơm, Giang Trường Hải không biết hôm nay Tô Uyển Ngọc mấy giờ mới có thể về nhà, ông sợ con gái mình ở nhà đói nên đã đem cơm ở nhà ăn về, dự định ăn cùng với con gái.Không ngờ họ vừa mới ăn thì Tô Uyển Ngọc đã về.“Vợ, em về rồi à? Thế nào? Có suôn sẻ không?” Giang Trường Hải nhìn thấy Tô Uyển Ngọc, vội vàng bước tới ngạc nhiên và mừng rỡ hỏi.Giang Miên Miên cũng chạy ùa tới, quan tâm hỏi: “Mẹ, thế nào? Mọi người đã kí hợp đồng chưa?”Tô Uyển Ngọc cười rạng rỡ, lấy hai mươi đồng và hai vé công nghiệp từ trong tay ra, phẩy phẩy trước mặt hai cha con, hào hứng nói: “Anh Hải, con gái, hai người nhìn xem, đây là tiền lương hôm nay của em, haha, em vui mừng quá, chỉ cần thời gian nửa ngày đã kiếm được nhiều tiền như vậy.”“Ôi chà, vợ à, em thật là giỏi quá, chỉ một buổi sáng mà đã kiếm được nhiều hơn anh một tháng rồi.” Giang Trường Hải rất nhiệt tình khen ngợi.“Đúng vậy đó mẹ, công việc phiên dịch này cũng kiếm được tiền quá.” Giang Miên Miên cũng bùi ngùi nói.“Thường thôi thường thôi, chỉ có một ít.” Tô Uyển Ngọc hả hê nói.“Đúng rồi vợ, em ăn cơm chưa?” Sau khi vui mừng xong Giang Trường Hải quan tâm hỏi.“Vẫn chưa, sau khi rời khỏi xưởng hóa chất là em về nhà ngay.” Tô Uyển Ngọc xoa xoa cái bụng lép xẹp của mình, có chút tủi thân nói.“Vừa đúng lúc anh và Miên Miên cũng mới ăn, em chịu khó một chút, đợi đến tối sau khi anh tan làm thì chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh cải thiện bữa ăn.” Giang Trường Hải nói dứt lời liền vào bếp lấy bát đũa cho vợ mình.Trong lúc ăn cơm, Tô Uyển Ngọc đột nhiên nhớ lại lời nói của xưởng trưởng Từ, bà ngẩng đầu nói với hai cha con: “Anh Hải, con gái, hôm nay sau khi xưởng trưởng Từ biết được em biết bốn ngoại ngữ thì ông ấy gợi ý bảo em làm phiên dịch viên chuyên nghiệp.”Giang Trường Hải nghe xong cũng không có ý kiến gì, ngược lại nhìn Tô Uyển Ngọc và hỏi: “Vợ, em nghĩ thế nào?”“Đúng đấy mẹ, mẹ nghĩ thế nào, mẹ muốn làm phiên dịch viên chuyên nghiệp không?” Phản ứng đầu tiên của Giang Miên Miên cũng là hỏi ý kiến của mẹ cô.Tô Uyển Ngọc có chút mong muốn nhưng cũng có chút do dự.Sau công việc phiên dịch sáng nay, cảm giác tự tin và thỏa mãn mà công việc đó mang lại cho bà khiến bà rất hài lòng.Và còn sự khẳng định và lời khen của các lãnh đạo xưởng hóa chất khiến bà khát khao có được cuộc sống có sự nghiệp riêng của mình như vậy.“Em, em thực sự có ý định đó, nhưng trình độ học vấn của em không ổn, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, em sợ người ta không cần em.” Tô Uyển Ngọc nói ra mối lo lắng của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận