Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 760 - Lai lịch như thế nào?



Vào lễ quốc khánh, ông Úc có rất nhiều việc, Úc Thừa cũng không muốn quay về căn nhà đó nên cậu định ở nhà họ Giang đến lúc khai giảng mới về.“Vậy thì tốt, mấy ngày nay chú và dì Uyển của cháu rất bận bịu, không thể ở với cháu. Cháu và Miên Miên cứ chơi ở nhà, có chuyện gì thì cứ nói.” Giang Trường Hải dặn dò trước.“Cháu biết rồi chú Giang, chú và dì cứ làm việc, không cần phải để ý đến cháu đâu ạ.” Úc Thừa vội vàng nói.Tô Uyển Ngọc đang ngồi một bên trên ghế sofa nghĩ đến chuyện ngày mai, liền nói với Úc Thừa: “Úc Thừa, Miên Miên đã hẹn với bạn học của con bé ngày mai đi vườn thú trong thành phố chơi, chú dì cũng không có thời gian, hay là ngày mai cháu đi với Miên Miên, được không?”Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đều rất yên tâm về Úc Thừa. Nếu như không có Úc Thừa đi theo, hai người họ phải có một người xin nghỉ để đi cùng.Dù sao đó cũng là thành phố, nhiều người nhiều xe, lại còn đi vườn thú, lỡ như có nguy hiểm thì làm thế nào? Bọn họ không yên tâm để Giang Miên Miên tự đi với mấy người bạn nhỏ của mình.Hôm nay Giang Miên Miên gặp được Úc Thừa nên rất vui, vì vậy quên luôn chuyện này. Mẹ cô nói ra, lúc này cô mới nhớ đến.“Đúng đấy anh Úc, ngày mai anh đi cùng em đi. Em đã đồng ý với bạn học của em rồi, không thể nói lời mà không giữ lời được. Nếu như em đi thành phố thì anh phải ở nhà một mình rồi, vậy thì anh cô đơn lắm đấy, chúng ta cùng nhau đi chơi đi.” Giang Miên Miên lắc lắc cánh tay của Úc Thừa, nũng nịu nói.Tuy rằng Úc Thừa không thích đi những nơi đông người ồn ào, nhưng đối mặt với sự nũng nịu của Giang Miên Miên, cậu vẫn đồng ý.“Được ạ. Dì Uyển yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ đi cùng Miên Miên ra thành phố.” Úc Thừa đồng ý một cách không hề có nguyên tắc.“Được, vậy dì và chú Giang của cháu cũng yên tâm.” Tô Uyển Ngọc mỉm cười.“Tốt quá rồi, anh Úc, em biết anh là tốt nhất mà. Vậy chúng ta xem xong một tập phim nữa rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm ngồi xe ô tô nữa.” Giang Miên Miên thấy Úc Thừa đồng ý, có chút hưng phấn nói.Mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe khách đi đến thành phố, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến. Bọn họ phải đuổi kịp chuyến xe sớm.Úc Thừa lại nói: “Chúng ta không đi xe khách, đợi lát nữa anh gọi điện thoại bảo người lái một chiếc xe nhỏ đến đưa chúng ta qua đó.”Cậu vừa nghĩ đến cái mùi hỗn tạp của xe khách là thấy đau đầu.Giang Miên Miên nghe vậy thì rất ngạc nhiên mừng rỡ. Có thể ngồi xe riêng đương nhiên là tốt hơn chen chúc trên xe khách rồi.“Tốt quá rồi anh Úc, vậy em đi nói với Chung Nguyên và Điền Vi Vi, để hai người họ sáng mai không cần dậy sớm như vậy nữa.” Giang Miên Miên nói xong liền cầm điện thoại lên gọi.Cô gọi điện đến nhà Điền Vi Vi trước, điện thoại vừa thông, đúng lúc là Điền Vi Vi nhận: “Miên Miên, sao vậy? Có chuyện gì không?”“Điền Vi Vi, ngày mai chúng ta đi vườn thú không cần phải ngồi xe khách nữa. Tôi có một người anh, anh ấy gọi một chiếc xe con đến đưa chúng ta đi, chúng ta không cần đi sớm như vậy nữa. Tám giờ sáng mai các cậu ở nhà đợi tôi, chúng tôi sẽ đi đón các cậu.” Giang Miên Miên nhanh nhẹn nói.“Thật sao? Nhà các cậu sắp xếp xe con à?” Điền Vi Vi nghe vậy thì rất kinh ngạc.Bởi vì trong thị trấn nhỏ này không có mấy nhà có xe ô tô con, nhà Giang Miên Miên lại có thể gọi xe con đến đưa bọn họ đi, đây thực sự là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.Cha mẹ của Chung Nguyên đang đến chơi nhà Điền Vi Vi, Giang Miên Miên và Điền Vi Vi nói chuyện không hề nhỏ, bọn họ ngồi ở bên cạnh cũng nghe được.Phụ huynh của hai nhà nghe thấy nhà Giang Miên Miên có thể sắp xếp xe con cho bọn nhỏ thì đều rất kinh ngạc.Nhà họ Giang này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận