Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 461. Chèn ép trong sáng ngoài tối 3

Úc Hoa Huân liền cười ha hả nói: “Vậy thì tốt, trong phòng anh Duệ Hiên cũng có đồ chơi, cháu thích gì thì cứ nói anh Duệ Hiên đưa cho cháu.”
“Cha!”
Úc Duệ Hiên rất muốn kháng nghị, Chu Yến Vũ ở bên cạnh liền giành nói trước: “Đúng đó, Duệ Hiên, con là anh, phải chơi cùng với em gái thật vui vẻ, đi đi.”
“Dạ, con biết rồi.” Nhận được ánh mắt động viên của bà ta, Úc Duệ Hiên chỉ có thể gật đầu dù cho cậu ta cực kỳ không tình nguyện.
Tiếp đó Chu Yến Vũ lại giống như trước kia, một lần nữa thể hiện niềm yêu thích và xem trọng của mẹ kế với con riêng: “Nhưng mà phòng của Duệ Hiên nhỏ hơn phòng của Úc Thừa một chút, đồ chơi cũng không có bao nhiêu, Miên Miên thấy cũng đừng có thất vọng nha.”
Nhìn xem, bà ta tốt với con riêng biết bao nhiêu, đưa phòng lớn nhất cho đối phương ở, còn con ruột của mình lại ở phòng nhỏ hơn.
Dù gì Giang Miên Miên cũng đã từng thấy không ít tranh chấp của nhà quyền thế, cộng thêm đối phương trong lòng cô từ lâu đã là hình tượng bà mẹ kế ác động, cho nên thoáng cái là cô đã hiểu được ý trong lời của bà ta.
Vì vậy cô làm vẻ mặt ngây thơ nói: “Phòng của cha cháu cũng lớn hơn phòng của chú hai, chú ba, vật dụng trong nhà cũng nhiều hơn chú hai, chú ba, bà nối nói anh chị em ở dưới quên là ai đến trước được trước, dù là tốt hay là xấu.”
Nụ cười trên mặt Chu Yến Vũ lập tức cứng đờ:… Ai muốn nghe con nhóc nhà mi giảng đạo đâu!
Ông cụ lại làm vẻ mặt cực kỳ đồng tình: “Bà của cháu nói đúng đấy, trong nhà, dù là tốt hay xấu thì đứa cả đều là đứa nhận nhiều nhất.”
Lời này vào trong tay Úc Hoa Huân và Chu Yến Vũ như là có ý ám chỉ, trên mặt hai vợ chồng lập tức hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Úc Duệ Hiên nghe thấy cũng có chút không thoải mái và không phục, nhưng mà không dám phản bác lại, nhanh chóng dắt người rời đi.
Phòng của cậu ta đúng là nhỏ hơn phòng của Úc Thừa không ít, đồ chơi cũng không nhiều.
Bên trong có một cái kệ sách rất lớn, trên đó bày chi chít đủ loại sách, để lại ấn tượng đầu tiên người khác khi nhìn thấy chính là đứa nhỏ này là một đứa ham học.
Giang Miên Miên nhìn một vòng liền không có hứng thú mà thu hồi ánh nhìn lại.
Thấy vậy, Úc Duệ Hiên ôm cánh tay hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, thất vọng chứ gì, nhưng mà mẹ tao đều đem đồ tốt nhất cho anh cả rồi.”
Giang Miên Miên nhìn dáng vẻ quái gở của cậu ta, liếc mắt nhìn cậu ta: “Phòng của anh Úc phải lớn hơn phòng anh rồi, vốn anh ấy lớn tuổi hơn anh, còn là con trai trưởng, anh có cái gì mà thấy không công bằng chứ.”
“Mày…” Úc Duệ Hiên bị Giang Miên Miên khịa lại đến á khẩu không trả lời lại được.
Con trai trưởng, con trai trưởng, cậu ta hận ba chữ này chết đi được.
Giang Miên Miên còn cố tình làm vẻ vô tội chớp mắt: “Sao vậy? Em nói gì không đúng ạ?”
“Mau xem đi, xem xong thì đi ra ngoài.” Úc Duệ Hiên thấy Úc Thừa ở sau lưng Giang Miên Miên đang nhìn chằm chằm, nhịn giận nói.
“Hừ…”
Hiệp đầu thắng lợi, Giang Miên Miên giống như một vị tướng quân giành chiến thắng trở về, chấp cánh tay nhỏ bé sau lưng, dò xét khắp nơi trong phòng Úc Duệ Hiên, sau đó thấy gì cũng lắc đầu ngao ngán, giống như không nhìn vừa mắt gì cả.
Làm cho Úc Duệ Hiên tức giận như một con ếch, trợn mắt nhìn Giang Miên Miên, chứa một bụng tức giận thật lớn.
Úc Thừa thấy Giang Miên Miên như vậy, nhịn không được mà bật cười.
Mặc dù phòng cậu cách rất gần phòng Úc Duệ Hiên, nhưng mà mấy năm qua cậu chưa từng nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát phòng của Úc Duệ Hiên.
Cậu thờ ơ nhìn thoáng qua mấy cái giấy khen, đủ loại sách, nhạc cụ, thầm nghĩ Chu Yến Vũ vì muốn bộc lộ ra sự chăm chỉ hiếu học của con trai mình mà đã phải tốn nhiều công sức để suy tính nha.
Tuy nhiên mấy năm qua người phụ nữ Chu Yến Vũ này gả vào nhà họ Úc, bà ta đã làm rất tốt hình tượng bên ngoài.
Ngoài mặt, dù là ăn uống hay đồ dùng, bà ta luôn mua cho Úc Thừa đồ đắt tiền, đồ tốt, cho tới giờ chưa từng đối xử tệ với cậu, thậm chí còn thường xuyên để con trai mì bị lấn át.
Bạn cần đăng nhập để bình luận