Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1125 - Có bản lĩnh thì đi cãi với bà nội đi



"Ai ngăn cản em? Nếu em có bản lĩnh, thì bây giờ đi ngay đến nhà chính cãi với bà nội đi!" Nhị Nha chỉ vào cửa, nhìn Chiêu Đệ, không nhường bộ chút nào."Được rồi, được rồi, hai đứa đừng ồn ào nữa." Đại Nha thấy hai em gái cãi nhau to như vậy, thì nhẹ giọng khuyên hai người, đáng tiếc hai cô em gái này không quan tâm đến chị cả của mình.Phòng hai và phòng chính chỉ cách có hai cái cửa, trời nóng bức, cửa nhà chính không khóa, Trương Quế Hoa đang lấy quần áo tất nhiên cũng nghe được tiếng cãi nhau của hai cô bé phòng hai.Bà ta sầm mặt đi đến, kéo cửa phòng hai ra, mắng hai cháu gái đang cãi nhau đến gươm súng sẵn sàng: “Hai con bé chết tiệt bọn mày, ban ngày ở trong phòng ồn ào cái gì? Tao thấy gần đây có phải bọn mày ăn quá tốt, quá rảnh rỗi, mới có thời gian ở chỗ này cãi nhau đúng không, Nhị Nha, mày đi ra ngoài quét sạch sân cho tao, Chiêu Đệ, mày đi vào phòng bếp, nấu một nồi nước nóng, đồ vào bình nước ấm đi."Hai cô bé Nhị Nha và Chiêu Đệ mới vừa còn tranh cãi ầm ĩ, trong nháy mắt đã giống như con gà ủ rũ, bị bà nội trấn áp xuống, hai cô bé bất đắc dĩ không nhìn nhau nữa, cúi đầu đi làm việc.Chiêu Đệ ôm củi vào phòng bếp, trong lòng tràn đầy tức giận không cam lòng, không bao lâu, cô ta bị nóng đến chảy ra một thân mồ hôi.Mùa hè nấu nước này, chính là một chuyện cực khổ, khẳng định bà già kia cố ý, bà già chết tiệt kia, chỉ biết bắt nạt người khác, Chiêu Đệ vừa làm việc, vừa mắng thầm trong lòng.Lần này Chiêu Đệ không có mắng oan Trương Quế Hoa, quả thật bà ta cố ý trừng phạt Chiêu Đệ.Trương Quế Hoa là người dày dạn kinh nghiệm, bà ta vẫn luôn biết rõ chút suy nghĩ trong lòng Chiêu Đệ.Trước không nổi giận, là biết dù Chiêu Đệ có chút tâm tư xấu cũng không có lá gan làm ra chuyện gì.Sau khi quyết định chuyện đi đến Hương Thành, Trương Quế Hoa bắt đầu thu dọn quần áo cho hai cháu trai đi ra ngoài chơi, mà Giang Miên Miên thì theo chân cha mẹ tiễn nhà họ Tô đến trạm xe lửa.Sáng ngày hôm sau, Giang Trường Phụng ngồi xe, dẫn theo hai đứa con trai Chí Văn Chí Võ đi lên thành phố.Giang Miên Miên cũng đã sớm thu dọn đồ đạc xong, sau khi bọn họ tập trung tại nhà Giang Trường Hải, thì do Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc tiễn họ đến sân bay, đoàn người bay thẳng đến Thâm thị.Từ trước đến nay Chí Văn Chí Võ chưa từng đi xa khỏi nhà, lúc bọn họ ngồi trên máy bay, còn gây không ít chuyện cười.Đến Thâm thị, hai đứa bé trai Chí Văn Chí Võ cảm thấy đôi mắt mình không đủ nhìn, chờ ngồi lên tàu thủy, sau khi đến Hương Thành, hai đứa bé trai liên tục kinh ngạc tán thán, dọc theo đường đi ngoài trừ tiếng kinh ngạc, cũng không phát ra âm thanh nào khác.Trước đó Giang Miên Miên đã đến Hương Thành rồi, cũng hết sức quen thuộc nơi này, cô giúp cô út chăm sóc Chí Văn Chí Võ, đoàn người chơi hết sức vui vẻ ở Hương Thành, đều đi những chỗ nổi tiếng của Hương Thành chơi một lần.Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua, cho dù Giang Trường Phụng không nỡ, cũng không thể không tiễn cháu trai và cháu gái đến sân bay.Sân bay Thâm thị, Giang Trường Phụng nhìn cháu trai cháu gái, ánh mắt đầy vẻ không nỡ."Cô út, bọn cháu đi đây, cô ở Hương Thành nhớ chăm sóc mình cho thật tốt, có thời gian thường xuyên trở về thăm nhà nhé." Giang Miên Miên nắm lấy tay cô út, dặn dò giống như người lớn.Giang Trường Phụng nhìn bộ dạng này của cháu gái nhỏ, cười xoa đầu cô: “Được, Miên Miên, cô út nghe cháu, sẽ chăm sóc mình thật tốt, mấy đứa về phải học tập cho thật giỏi, sau này có cơ hội, cô út lại đón các cháu đến đây chơi.""Vâng vâng, cô út, bọn cháu sẽ học tập cho giỏi, cũng sẽ rất nhớ cô." Hai đứa con trai Chí Văn Chí Võ cũng chớp mắt, không nỡ rời xa cô út.

Bạn cần đăng nhập để bình luận