Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 247. Đều là Giang Miên Miên

Hai vợ chồng ở nhà đến phát chán, lại không lười biếng như Giang Trường Hải, vậy nên họ ra ngoài đi dạo đến nhà những người mà thường ngày họ có quan hệ tốt.
Bà Mạnh nhà bên cạnh vội nhiệt tình đón họ vào trong nhà: “Ai da, anh Giang, chị Giang, đã bao lâu rồi hai người không sang đây chơi, ở nhà bận bịu gì hay sao?”
Bà Mạnh là một người rất hiếu khách, hai vợ chồng Trương Quế Hoa mới chỉ ba bốn ngày không sang đây mà bà ta nói như thể mấy tháng rồi họ không ghé sang chơi vậy.
Trương Quế Hoa cũng tươi cười nói: “Không bận bịu gì, chỉ là trước tết trong nhà nhiều việc nên giờ mới có thời gian rảnh, hễ có thời gian là đến đây thăm chị đây này.”
“Hai người thật là người bận rộn, ây, chị Giang, sao hai người không dẫn theo Tam Nha sang chơi luôn?” Bà Mạnh thắc mắc hỏi.
“Tam Nha ở nhà rồi.”
“Ây, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác, trên người cứ như mọc gai nhọn vậy, không chịu ở yên trong nhà mà phải ra ngoài chơi mới được.”
Người bà Mạnh nói chính là đứa cháu trai suốt ngày thích ra ngoài vui chơi không thích học hành của bà ta.
“Tam Nha là đứa bé tính tình trầm lặng, có thể ngồi yên một nơi được, lúc nghỉ đông cũng ngày ngày ở nhà làm bài tập, bảo ra ngoài chơi cũng không ra.” Trương Quế Hoa ngoài miệng vừa khiêm tốn nói vừa lén ngồi thẳng lưng.
Bà Mạnh quay lưng liền loan tin cho con gái và con rể đang về thăm nhà: “Gia đình nhà hàng xóm này của mẹ có một cô cháu gái là thần đồng, mới tám tuổi đã học nhảy ba lớp, lên thẳng lớp bốn luôn, cuối học kì năm nay còn được hạng nhất, lúc họp đại hội công xã thì bí thư công xã còn tận tay phát thưởng cho cô bé nữa.”
Giang Đại Sơn khiêm tốn nói: “Em gái, em quá khen rồi, Tam Nha chỉ là biết học tập hơn những đứa trẻ khác một chút thôi.”
Vẻ mặt con gái và con rể của bà Mạnh thì như sực hiểu ra.
“Thì ra đứa bé được khen thưởng trong đại hội công xã năm nay chính là cháu gái gia đình hai người sao?”
“Thật là quá giỏi rồi, bé gái đó rất đáng yêu, xinh đẹp, vừa nhìn là biết ngày mọi ngày gia đình hai bác nuôi khéo.”
Nghe thấy những lời này, Trương Quế Hoa liền mở miệng nói: “Đứa trẻ đó từ nhỏ ăn uống đều là đồ độc nhất ở trong nhà, ngay cả đi học tan học cũng là do con trai cả của bác đưa đón, cả nhà tốn nhiều công sức như vậy mới nuôi nấng con bé được như thế này đó.”
Mọi người trong nhà đều sôi nổi khen ngợi Giang Miên Miên, từ đầu đến cuối trên gương mặt hai vợ chồng không ngừng nở nụ cười.
Gia đình nhà người ta có khách nên hai người họ cũng không tiện ngồi lâu, họ chỉ ngồi một lúc thì đi sang nhà người khác.
Kết quả vừa vào nhà, gia đình này cũng hỏi về chuyện Giang Miên Miên, còn hỏi thăm mọi ngày cô ở nhà học như thế nào.
Trương Quế Hoa làm sao biết thường ngày cô học như thế nào chứ, nên bịa qua loa vài câu.
Sau khi bước ra khỏi nhà gia đình này, Trương Quế Hoa quay người đi về: “Tôi về dẫn theo Tam Nha đi cùng.”
Giang Đại Sơn cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ chờ.
Bà cụ vừa về đến nhà, đã thấy hai vợ chồng gia đình con cả đang nằm ngủ say sưa trên giường lò, còn Tam Nha thì lẳng lặng ngồi đọc sách bên cạnh.
Nếu như là trước kia thì bà ta nhất định sẽ la mắng hai vợ chồng con cả lười biếng, chỉ biết ăn rồi ngủ việc gì cũng không làm.
Nhưng bây giờ bà ta không còn suy nghĩ như vậy nữa, dẫu sao hai đứa lười biếng này sinh cho bà ta một cô cháu gái giỏi giang, cũng coi như kẻ lười biếng có phúc của kẻ lười biếng.
Có một đứa con gái biết học hành như vậy, nửa đời sau của hai người họ cũng có người nuôi rồi, lười thì lười đi.
Nên ôn tồn nói với Giang Miên Miên: “Cháu gái ngoan, đi nào, đi dạo để tiêu hóa thức ăn với bà nội nào.”
Giang Miên Miên khẽ sửng sốt, tiếp đó liền từ chối khéo nói: “Bà nội, cháu còn bài tập mùa đông chưa làm xong nữa, cháu phải ở nhà làm bài tập.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận