Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 411. Anh Úc không nghe khuyên bảo

Dứt lời, Úc Thừa liền đưa kem và nước ngọt trong tay ra.
Tô Uyển Ngọc: ...
Bà cũng không biết là nên khen con gái nhà mình thông minh hay là mắng cô láu cá, mượn hoa hiến Phật không nói, còn để cho Úc Thừa - người bỏ ra tiền cầm.
"Cảm ơn Úc Thừa." Bà nhận lấy kem, nhưng khi nhìn thấy trong một tay khác của Úc Thừa là đài radio, mắt liền choáng váng.
Bà không ngốc, thoáng cái là đoán ra được Úc Thừa vì sao bỗng nhiên đưa con gái bà đi cung tiêu xã, chắc là mua quà cho ông cụ.
Đứa bé này cũng quá tự do tự quyết, một cái đài radio này, không tính phiếu cũng phải một hai trăm đồng, thằng bé nói mua liền mua.
"Úc Thừa, cháu mua đài radio làm gì a?" Tô Uyển Ngọc sợ bản thân hiểu lầm, vẫn hỏi ra.
"Quà cho ông Giang ạ." Úc Thừa nói.
Tô Uyển Ngọc nghe xong, lập tức nóng nảy: "Cháu, cái thằng bé này, cháu còn nhỏ như thế, mua quà thì mua quà, lại còn mua thứ quý giá như thế, đi, dì dẫn cháu đi trả hàng."
Úc Thừa không đồng ý nói: "Dì Uyển, đừng trả, mua cũng đã mua rồi, người ta cũng không thể cho trả lại, tặng ông cái này đi."
Tô Uyển Ngọc thấy Úc Thừa không muốn trả hàng, bà bất đắc dĩ nói: "Miên Miên, sao con không khuyên giải anh Úc con một chút đi, để cậu ấy mua quà quý giá như vậy."
Giang Miên Miên ăn kem, vô tội chớp mắt: "Mẹ, con khuyên rồi, không có dụng, anh Úc không nghe khuyên bảo, mẹ thấy cánh tay kia không? Chỉ một cái tay của anh ấy là đã cản con lại được rồi."
Tô Uyển Ngọc nghe con gái bà ở lúc này còn ba hoa, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên tức hay nên cười, hai đứa bé này, đúng là thật khiến người ta đau đầu.
Trái lại Úc Thừa là bị Giang Miên Miên làm cho phì cười.
Đúng lúc này, Giang Trường Hải hoàn thành công việc trở về sớm .
"Ui, Úc Thừa về đấy à, về từ bao giờ? Đã ăn cơm chưa?" Giang Trường Hải quan tâm hỏi.
Úc Thừa: "Cháu ăn xong rồi ạ, chú Giang, cháu vừa mới trở về."
"Anh Hải, Úc Thừa mua tặng cha chiếc đài radio làm quà mừng thọ, thứ này quá quý giá, anh nhanh khuyên nhủ thằng bé này đi." Tô Uyển Ngọc bất đắc dĩ nói.
Giang Trường Hải nhìn thoáng qua đài radio trong tay Úc Thừa, tặc lưỡi nói: "Nhóc Úc à, cái này cháu mua quá đắt, không đáng, vẫn nên trả lại tốt hơn."
Úc Thừa giải thích nói: "Chú Giang, dì Uyển, đây là tấm lòng của cháu với ông Giang."
"Không được, cái tấm lòng này của cháu quá quý giá, dù cháu có mang tặng, ông Giang cháu cũng sẽ không nhận, cháu hãy nghe dì một chút đi." Tô Uyển Ngọc tận tình khuyên bảo, thuyết phục.
Giang Miên Miên cắn cây kem, tò mò hỏi: "Thứ này có thể trả được không ạ?"
"Có thể trả! Cha quen biết người bán hàng ở cung tiêu xã, chúng ta vừa mới mua cái này không bao lâu, nói khéo một chút, nhất định có thể trả." Giang Trường Hải chắc chắn nói.
Theo lý thuyết, mua đồ ở cung tiêu xã, bình thường không có vấn đề thì sẽ không trả được, nhưng ông và mấy người bán hàng ở cung tiêu xã quan hệ đều rất tốt.
Thấy một nhà Cừu Non đều khuyên, Úc Thừa cũng không tiếp tục kiên trì: "Được, cháu nghe mọi người."
Cậu đưa đài radio cho Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải liền cầm đài radio đi cung tiêu xã, sau khi nói mấy câu với người bán hàng, thì đối phương liền sảng khoái cho trả hàng.
Cầm tiền cùng phiếu trả lại, Giang Trường Hải sau nghĩ một chút, lại xoay người đi nơi khác.
Mọi người trong nhà đợi Giang Trường Hải một lúc lâu, ông mới đầu đầy mồ hôi quay về.
Giang Miên Miên vội vàng đem nước ngọt mình còn chưa uống xong đưa lên: "Cha, cha vất vả rồi, nào, uống một chút nước ngọt lạnh lạnh mát mát."
Giang Trường Hải nhận lấy nước ngọt, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm hết luôn, Tô Uyển Ngọc thấy thế cũng đem nước ngọt của mình đưa qua.
Chờ sau khi Giang Trường Hải uống nước ngọt xong, thở dài một hơi thoải mái, Tô Uyển Ngọc lúc này mới hỏi: "Anh Hải, thế nào rồi? Trả được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận