Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 597 - Cho Giang Miên Miên trước



“Cảm ơn thím ba.” Giang Miên Miên đưa hai tay ra tiếp ly nước ấm, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.“A, không có gì phải cảm ơn. Chúng ta là người một nhà, cần gì phải khách sáo vậy. Nhìn xem, hiện tại Miên Miên của chúng ta càng ngày càng trở nên xinh đẹp.” Tôn Lệ Hà ra vẻ cực kỳ thân thiết với Giang Miên Miên.Chiêu Đệ ở bên cạnh nghe vậy lạnh lùng hạ khóe miệng: “Vua nịnh nọt.”Tôn Lệ Hà mới mặc kệ người khác nghĩ gì, lại tích cực đi lấy đồ vật trên bàn: “Anh cả, chị dâu cả, em cầm mấy thứ này đi trước, đừng để bị hư.”Nào biết bà ta vừa mới vươn tay đến lại bị Trương Quế Hoa vỗ xuống.Trương Quế Hoa trừng mắt liếc bà ta: “Những vật nảy không cần con quản, mẹ tự thu xếp.”Tôn Lệ Hà chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng, lại không dám động đến đồ vật trên bàn.Giang Trường Hải không quản động tác nhỏ của hai người kia. Ông lấy ra hai bộ quần áo đã mua đưa cho ông bà già: “Cha me, đây là hai bộ quần áo mới con và vợ mua ở Cung tiêu xã. Hai người nhìn xem có vừa người không. Con có quen biết với người của Cung tiêu xã. Nếu hai người mặc không vừa người thì có thể cầm đì đổi.”“A, tốt, thật tốt.” Trương Quế Hoa cầm bộ quần áo mới, tươi cười vuốt chất vải của quần áo.“Đi, ông ơi, hai chúng ta vào phòng mặc thử xem bộ quần áo này có thích hợp không.”Giang Đại Sơn biết đây là lòng hiếu thảo của con trai lớn, cũng không từ chối yêu cầu của bạn già. Hai người cầm quần áo mới, vui vẻ hớn hở về phòng mặc thử.Giang Đại Sơn mặc quần áo mới rất vừa người, tâm tình sung sướng đi ra.Ông ta giơ cánh tay, nói với Giang Trường Hải và Tô Ngọc Uyển: “Thằng cả, con dâu cả, hai người các con thật có tâm. Trang phục rất vừa người.”“Cha thích là tốt rồi.” Tô Ngọc Uyển vui vẻ nói.Giang Trường Hải thấy cha ông muốn trở về đổi quần áo cũ. Ông vội vàng giữa cánh tay của cha ông, khuyên nhủ: “Cha, sắp sang năm mới rồi, cha cứ mặc như vậy đi ạ, đừng đổi lại.”Giang Đại Sơn sờ quần áo mới, cũng cảm thấy không nỡ thay. Ông ta gật đầu nói: “Vậy cũng đúng, mặc vậy trước đã.”Không lâu sau, Trương Quế Hoa cũng mặc quần áo mới, gương mặt tươi cười đi ra: “Thằng cả, hai người các con chọn quần áo thật tốt. Mẹ mặc vào rất vừa người, chất liệu cũng tốt, dày, chống ma sát. Bộ đồ này chắc tốn không ít tiền đi?”Giang Trường Hải cười tươi hớn hở: “Mẹ, chỉ cần mẹ thích, chuyện tiền bạc mẹ không cần phải lo.”Trương Quế Hoa nghe xong lời nói của con trai. Tuy trong nội tâm rất vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn nhịn không được trách mắng: “Thằng cả, người trẻ tuổi các con dùng tiền như vậy là tiêu xài phung phí, không thể tiếp tục như vậy, phải tiết kiệm một chút nghe chưa?”Giang Trường Hải thấy mẹ ông lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, ông vội vàng nói: “Mẹ, con đã biết. Mẹ yên tâm nha. Trong lòng con hiểu rõ.”“Hiểu rõ, con mà hiểu rõ mới là lạ.” Trương Quế Hoa trừng mắt liếc ông, nhưng ngược lại cũng không nói gì nữa, dứt khoát đi nhìn đồ vật ông mang vềBên trong chẳng những có một con gà, một con cá. Còn có đường khối và đồ hộp, bánh hạch đào và một ít bánh ngọt nhỏ. Lúc này bà ta lại nở nụ cười lần nữa.Bà ta lấy mấy viên kẹo sữa từ trong giấy dầu, cho Giang Miên Miên đang ngồi trước mặt mình hai viên rồi nói với Chí Văn, Chí Võ đang đứng ở một bên: “Chí Văn, Chí Võ, hai cháu lại đây. Bà nội cho các cháu ăn kẹo sữa.”Hai anh em vừa nghe có kẹo sữa để ăn, vội vàng vui vẻ chạy đến.Hai đứa bé trai mặc quần áo mới, nhận kẹo sữa từ trong tay của bà cụ, trực tiếp cho một viên vào miệng, nắm chặt viên còn lại trên tay.“Cảm ơn bà nội.” Hai người ngậm kẹo, miệng nói không rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận