Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 767 - Không ngồi một bàn với lũ tay sai



Giọng điệu Úc Thừa lạnh lẽo: "Tôi là nhà họ gì không liên quan đến anh.""Không giới thiệu sao anh em, nếu đã biết ông cụ nhà tôi thì chứng tỏ phụ huynh nhà hai chúng ta quen biết nhau, nếu tính toán chi li thì chúng ta cũng có quan hệ nhiều đời với nhau. Cậu xem, chúng tôi mới trở về từ nước Mỹ, còn chưa sửa lại lệch giờ đâu, đầu óc cũng có hơi mơ màng nên mới nói những lời kia, anh em cũng đừng coi là thật. Lại nói, người cùng thế hệ như chúng ta đùa giỡn chém gió chút chuyện nhỏ như vậy thật sự không đáng quấy rầy người lớn hai bên đâu, cậu nói xem?" Người đàn ông đeo kính râm lấy lòng nói.Sau khi bị Úc Thừa gọi ra thân phận thì thái độ của người đàn ông lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, trong giọng nói không ngừng lôi kéo làm quen Úc Thừa.Làm như vậy vì sợ Úc Thừa sẽ thật sự kể lại những lời hôm nay anh ta nói cho ông cụ Tề.Sở dĩ anh ta sợ hãi như thế là bởi dù năm đó ông cụ nhà họ Tề bỏ chạy ra nước ngoài nhưng vẫn rất yêu nước.Hơn nữa còn đặc biệt nghiêm khắc với mấy đứa cháu như bọn họ, nếu bị ông ấy biết hôm nay anh ta nói những lời này thì chắc chắn sẽ bị hung hăng dạy dỗ một trận.Bất luận đôi nam nữ nói gì thì Úc Thừa cũng đều không phản ứng, thậm chí không cho hai người một cái liếc mắt.Mặc dù trong lòng hai người bực bội, nhưng lại sợ việc này bị chọc ra, khi về nhà sẽ bị phạt nên bọn họ dứt khoát ngồi chỗ bên cạnh đám Giang Miên Miên, không ngừng lải nhải xin tha.Giang Miên Miên phiền mấy người này muốn chết, cô không nhịn được mà gõ bàn một cái, nói: "Xin mấy người anh chị rời xa bàn của tôi ra, tôi không muốn ngồi ăn cơm cùng một bàn với đám tay sai sính ngoại như các người."Chung Nguyên và Điền Vi Vi cũng lập tức gật đầu theo, hằm hằm nhìn hai người đầy căm tức.Mấy bàn khách khác trong tiệm cũng sôi nổi lên tiếng hùa theo: "Đúng đấy, hai người mau đi đi, chúng tôi không thích ngồi ăn cơm cùng đám người tâng bốc nước Mỹ đâu, ở trong cùng một tiệm cơm với mấy người, chúng tôi cảm thấy thật là xui xẻo.""Đúng, mau đi đi! Dù sao mấy người cũng ăn không quen thức ăn nước Hoa chúng tôi, vẫn nên về Mỹ ăn của bọn họ đi thôi."Nhân viên phục vụ trong tiệm sớm đã nín nhịn từ lâu, bây giờ thấy bọn họ khiến nhiều người giận dữ thì lập tức đi tới, nghiêm mặt đuổi người: "Nghe thấy lời nói của khách hàng nhà chúng tôi rồi chứ? Tiệm cơm nhỏ này của bọn tôi không chào đón lũ giặc Tây giả dối trở về từ nước Mỹ như mấy người, mời hai người lập tức rời khỏi tiệm của chúng tôi mau.""Đi thì đi, địa phương rách nát này chúng tao không hiếm lạ đâu!"Hai người vốn khiến nhiều người tức giận, giờ thấy tất cả mọi người đều căm tức nhìn bọn họ, lại thêm một Úc Thừa thân phận bất phàm nhưng không rõ lai lịch ở nơi này, bọn họ chỉ đành vừa khó xử vừa tức giận bỏ đi.Sau khi bọn họ bị mọi người xám xịt đuổi đi, những khách hàng khác trong tiệm cơm đều vui mừng nở nụ cười, quá là sung sướng hả hê."Thật tốt quá, mấy tên sính ngoại quên nguồn gốc này cuối cùng cũng bị đuổi đi rồi, bằng không bữa cơm này tôi chẳng nuốt trôi được mất.""Mấy người này thật sự là càng sống càng giật lùi, chẳng hiểu việc đời bằng một cô gái nhỏ vài tuổi. Bạn nhỏ à, hôm nay cháu làm cực kỳ tốt, quốc gia chúng ta cần thế hệ trẻ như cháu." Vị khách ngồi đối diện Giang Miên Miên giơ ngón tay cái với cô, vui mừng khen ngợi."Đúng đó, bạn nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã yêu nước thế rồi, lại còn dũng cảm nữa, thật sự là quá tuyệt vời, nước Hoa chúng ta có đời sau ưu tú và xuất sắc như vậy thì sợ gì nước Mỹ nữa."Tất cả mọi người ăn cơm trong tiệm vây quanh Giang Miên Miên, khen ngợi không dứt.Chung Nguyên cũng kính nể nhìn Giang Miên Miên: "Đúng vậy, Giang Miên Miên, vừa rồi cậu thật sự là quá dũng cảm, quá oai phong luôn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận